Đương nhiên Đại Nữu không thể trở về, Bàng Mục lập tức gọi người giam giữ nàng lại. Niệm tình nàng còn là một cô nương nhỏ tuổi, cho nên để nàng ở một phòng giam riêng biệt, đợi ngày sau báo cáo thánh nhân, để người định đoạt.
Đại Lộc Triều mấy năm trước chiến hỏa liên miên, dân cư tổn thất nghiêm trọng, hiện giờ án mạng chết người vô cùng khắc nghiệt. Văn bản luật pháp có quy định rõ ràng, hài tử dưới mười tuổi vô tri (thiếu hiểu biết), thất thủ đả thương người mới có thể giảm nhẹ hình phạt. Mà Đại Nữu đã mười hai tuổi, lại cố ý gây thương tích nhẹ cho hai người, làm trọng thương một người, gϊếŧ chết hai người, tính chất ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đây là vụ án hài tử gϊếŧ người đầu tiên kể từ khi thánh nhân kế vị đến nay, không cần nghĩ cũng biết sẽ lại gây nên một trận song gió.
Còn phụ mẫu Đại Nữu, Bàng Mục cũng không dễ dàng buông tha.
Quả thật, hắn không tin nhân chi sơ tính bản thiện gì đó, nếu cặp phu thê kia không hành sự làm càn, sao lại có kết cục như hôm nay?
“Diệp thị mười mấy năm qua ngược đãi người nhà, còn có ý định cường bán nữ nhi, hành vi này khiến người giận sôi, không phạt nặng sẽ làm dân phẫn nộ, vì vậy lưu đày hai ngàn dặm, vĩnh không được trở về.”
“Lưu Bảo đối với hành động bạo hành của Diệp thị làm như không thấy, mặc kệ nó, uổng làm cha; biết rõ hung thủ nhưng lại không khuyên bảo, báo án, gián tiếp gây nên án mạng, đánh 30 trượng, tù (bản convert là “đồ”) 6 năm!”
Tù là một hình phạt ở cổ đại, không chỉ đơn giản là bị giam giữ, mà là áp giải phạm nhân đến những nơi khai thác đá, khoáng sản, sửa đường… Bọn họ bị bắt ép lao động đến mức mệt mỏi, đau đớn, và có tỉ lệ người tử vong ở nơi đang chấp hành rất cao, rất nhiều người không chờ được đến lúc phóng thích thì tinh thần đã suy nhược, giống như một cái xác không hồn.
Đại Nữu có một muội muội bảy tuổi và một đệ đệ 4 tuổi, được đưa đến thiện đường do quan phủ bỏ vốn xây dựng lên, để cho chuyên gia chiếu cố, sống cùng những cô nhi khác.
Không sợ nói khó nghe, cho dù ở thiện đường, tốt xấu bọn họ cũng có thể ăn no mặc ấm, cũng không đến mức động một chút là bị đánh chửi, ngoài việc không có tỷ tỷ bên cạnh, so với việc ở cùng gia đình mình thì tốt hơn nhiều.
Mười ngày sau, thân phận của nữ thi vô danh kia cũng được tra rõ, họ Mạnh, mọi người gọi là Mạnh Nhị Nha.
Nói đến việc này, Mạnh Nhị Nha cũng là xui xẻo, nàng vốn là người từ huyện khác đến nhà thân thích tham dự tiệc trăng tròn của hài tử, ai ngờ trên đường trở về gặp tai bay vạ gió.
Người nhà Mạnh Nhị Nha thấy nàng đã lâu không trở về, lòng nóng như lửa đốt, mấy ngày hôm trước đã sớm báo quan, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy. Chỉ vì nơi đó cách Tuấn Ninh phủ khá xa, không nằm trong phạm vi hỗ trợ điều tra, cho nên tạm thời không thể liên hệ.
Lúc người nhà nàng đến nhận thi, bật khóc ngay tại chỗ, không kềm chế được, đám người Yến Kiêu cũng chua xót.
Bản thân nguyên nhân gây lên vụ án liên hoàn này chính là một bi kịch:
Cặp phu thê sống chắp vá cùng nhau, miễn cưỡng sinh hài tử, nhưng lại để chúng sống một cuộc sống dị dạng. Mà những hài tử trưởng thành từ trong hoàn cảnh sống vặn vẹo, áp lực này, có lẽ vốn có tính tình không tốt, hoặc có lẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Hơn mười mấy năm qua, không có ai giúp nàng một lần, ngược lại song thân, hai người thân cận nhất lại chà đạp nàng hết lần này đến lần khác, trơ mắt nhìn nàng rơi vào vực sâu……
Mà hung thủ nhỏ tuổi kia lại tự tay hủy hoại cuộc đời chưa kịp bắt đầu của mình, đồng thời tàn nhẫn đập nát hai gia đình vốn dĩ rất hòa thuận và hạnh phúc!
Sau khi bổn án hoàn toàn kết thúc, trong lúc Yến Kiêu đi dạo phố vô tình nhìn thấy các cửa hàng bên đường cắm xương bồ và ngải diệp (ngải cứu) trên cửa, lúc này mới chợt nhận ra, Tết Đoan Ngọ đã lặng lẽ đến.
Hôm nay đã là mùng hai tháng 5, ba ngày nữa chính là Tết Đoan Ngọ, không khí ngày lễ tràn ngập làm giảm bớt đi sự nặng nề, áp lực của “Án tập kích màu đỏ cam liên hoàn”, ngay cả Đổng phu nhân không thích vui chơi cũng có ý thức phân phát lễ vật cho mọi người, muốn làm mọi người vui vẻ một chút.
Yến Kiêu và Bàng Mục đều nhận được một cái túi thơm ngũ độc tinh xảo, cùng một cái vòng ngũ sắc sặc sỡ.
Yến Kiêu thì không sao, Bàng Mục vẻ mặt đau khổ, nhăn như mướp đắng, “Tẩu tử, không phải ta chê tay nghề ngài không tốt, chỉ là một hán tử như ta, đeo cái đồ vật này ở trên tay, thành cái thể thống gì!”
Đổng phu nhân dùng quạt che mặt mà cười, “Cái này gọi là vòng trường mệnh, cũng gọi là vòng tích binh, đeo nó sẽ không bị binh quỷ xâm nhập, không sợ bách bệnh.”
Bàng Mục bật cười: “Chỉ là dỗ hài tử thôi, ta là người sắp thành thân rồi!”
Hắn tốt xấu cũng là một tri phủ, ngày ngày đi làm việc công, mỗi khi nhấc tay, làm lộ ra một cái vòng chỉ có hài tử mới đeo, còn có uy nghiêm ở đâu?
“Vẫn không phải chưa thành thân sao?” Đang nói, Liêu Vô Hà cầm cây quạt từ bên ngoài tiến vào, nghe vậy cười nói, “Chưa thành thân, vẫn là hài tử. Tẩu tử ngươi khó khăn tự mới tự mình làm, quý trọng chút đi.”
Khuôn mặt Bàng Mục nhăn như quả hạch đào.
Yến Kiêu cũng thấy thú vị, cười ha ha mạnh mẽ kéo hắn qua, nửa dỗ nửa lừa đeo lên cho hắn.
Thấy hắn vẫn không cười nổi, nàng để tay mình cạnh tay hắn, cười nói: “Nhìn đi, thật tốt, hai cái này là một đôi, người khác đều không có.”
Hai cánh tay một thô một nhỏ, đeo hai cái vòng giống như nhau, dưới ánh mặt trời lộ ra sợi dây óng ánh độc nhất vô nhị. Dưới cái vòng có một quả Ngũ Độc làm bằng vàng, nhẹ nhàng lắc lư, thật cảm thấy ấm áp.
Bàng Mục nhếch miệng, nghe giọng điệu dỗ dành hài tử của Yến Kiêu, càng nhìn cái vòng càng thấy thuận mắt.
“Ha ha ha ha!” Đang thưởng thức cảnh đẹp, Đồ Khánh cùng Bạch Ninh đến, thấy lão đại Bàng Mục đeo vòng tay, cười to ra tiếng, bộc lộ sự khinh thường ra ngoài.
Bàng Mục lập tức chống nạnh đáp lại: “Các ngươi thì hiểu cái gì!”
Tề Viễn ở phía sau cười tủm tỉm, “Đại nhân hiện giờ càng thêm mạnh miệng.”
Hắn còn chưa nói xong, lại thấy Đổng phu nhân nhận lấy một cái túi tiền thật lớn trong tay nha hoàn, vừa mở ra, có một đống lớn vòng tay ngũ sắc diễm lệ, nhưng chỉ khác mặt dây là hình bánh trưng bằng vàng.
Bánh chưng…… Còn không bằng quả Ngũ Độc!
Tiếng cười của Tề Viễn đột nhiên dừng lại, trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu.
Quả nhiên, thấy Đổng phu nhân cười dịu dàng, hướng hắn vẫy tay, “Ngươi tới.”
Tề Viễn điên cuồng lắc đầu, định lui về phía sau, “Không không không, ta không tới.”
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạy, Bàng Mục đã cười dữ tợn nhào lên, xách hắn như xách con gà đến trước mặt Đổng phu nhân, tươi cười “hiền lành”, “Chưa thành thân đều là bé ngoan, tới, đeo vòng lên!”
Bé ngoan Tề Viễn: “……”
Tề Viễn bị bắt khuất phục, bất chấp tất cả tư thế, trên tinh thần có chết cũng không chết một mình, hắn nhiệt tình hỗ trợ Bàng Mục, đám người Đồ Khánh và những thị vệ khác đều bị bắt sạch sẽ, trong viện tức khắc gà bay chó sủa một mảnh, tiếng kêu than dậy trời đất……
Yến Kiêu và Bạch Ninh cùng cười.
Sau khi đã nháo xong, mọi người bắt đầu bàn về tiệc Đoan Ngọ, Yến Kiêu nói: “Hiếm khi được mấy ngày nhàn rỗi, không bằng chúng ta làm bánh chưng đi.”
Bạch Hi và Hứa Thiến đến sau, đột nhiên giơ cao cánh tay, giống như hai cây lao sắc bén, chém đinh chặt sắt nói: “Yến tỷ tỷ, còn muốn lợn sữa nướng!”
Hai người đang ở thời kỳ phát triển, ăn nhiều, lại thích ăn thịt, một lần ăn lợn sữa nướng liền nhớ mãi không quên, nhưng cũng biết làm món phiền phức, cho nên ngày thường không dám nói.
Bạch Ninh đánh đệ đệ một cái, “Ngươi cũng kén ăn ghê, ngươi cũng không phải làm có khác.”
Bạch Hi ôm đầu nói: “Ta cũng không phải ăn không trả tiền,” lại nói với Yến Kiêu, “Yến tỷ tỷ, ngươi yên tâm, phàm là có chuyện gì cần tiểu đệ, xin cứ việc mở miệng!”
Hứa Thiến cũng gật đầu theo, “Ta cũng vậy, ta cũng vậy!” Cuối cùng lại phát ra mấy câu rắm chó không coi là thơ, “Một con lợn trên bàn, hai con chim trên trời. Muốn hỏi từ đâu tới, trong lò nướng bốc lửa!”
Bạch Hi lập tức vỗ tay khen ngợi đồng bọn, bộ dáng tán thưởng nói: “Thơ hay, thơ hay!”
Mọi người: “……”
Hai hài tử này chính là điển hình, vốn không yêu thích vũ văn lộng mặc*. Mặc dù đọc không ít sách, điển cố, lịch sử, binh pháp thuộc như lòng bàn tay, nhưng lại không có thiên phú làm thơ. Hiện giờ đi theo mọi người tuần phố, càng vui vẻ, lại càng không quan tâm đến việc đọc sách.
*: tài tử văn nhân múa bút thành văn.
Yến Kiêu cười đến đau cả bụng, không khỏi có chút xấu hổ, mà Bạch Ninh là tỷ tỷ đã không chịu nổi, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, thuận tay cầm băng ghế đuổi gϊếŧ một hồi:
“Hỗn trướng tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta! Xem ta có đánh gãy chân của ngươi không!”
Không biết làm thơ thì câm miệng đi, không ai nói ngươi bị câm, nói ra lại càng mất mặt?
Yến Kiêu nhìn bọn họ làm ầm ĩ, đột nhiên phát hiện Nhậm Trạch đứng ở cổng viện.
Không biết hắn đến từ lúc nào, cứ ngơ ngẩn đứng ở ngoài cửa, cũng không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn mọi người cười vui đùa giỡn bên trong.
Ánh nắng xuyên qua bức tường len lỏi vào dây thường xuân, hóa thành những quầng sáng hình dạng khác nhau dừng ở trên người hắn, lung lay.
Dường như hắn cũng bị không khí trong viện lây nhiễm, khóe môi treo một nụ cười nhẹ, nhưng lại chưa từng chủ động tham dự, nụ cười nhẹ này lại vô cớ trở nên chua xót.
Yến Kiêu lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên vung tay lên cười với hắn, lớn tiếng mời: “Đứng đấy làm gì? Mau đi vào, mọi người đều đang thương lượng về tiệc Đoan Ngọ, ngươi thích ăn bánh chưng nhân gì cứ nói?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn theo hướng nàng đang nói.
Nhậm Trạch cả người cứng đờ, theo bản năng co rụt lại, há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không nói nên lời.
Hắn vốn là điềm gở, bây giờ có thể tìm được phiến ngói che chở đã là vạn hạnh, nơi nào xứng……
Nhưng mà, không đợi hắn xoay người rời đi, lại nghe thấy Liêu Vô Hà ngồi bên bàn đá bình tĩnh nói: “Co rúm như vậy, còn ra thể thống gì?”
Từ khi Vệ Lam trúng Trạng Nguyên ở lại kinh thành, Nhậm Trạch liền thay hắn lưu tại bên người Liêu Vô Hà, hỗ trợ xử lý một ít công văn rườm rà. Mà Liêu Vô Hà tuy thưởng thức tài hoa của hắn, thương tiếc cảnh ngộ của hắn, nhưng vẫn đối xử với hắn nhàn nhạt, toàn bộ trên dưới nha môn đều biết chuyện này, cho nên lúc hắn mở miệng, mọi người đều nhất trí quay sang nhìn Liêu Vô Hà.
Liêu