Mọi người ăn cơm xong liền vội vàng mở họp, hai bên đều cung cấp phát hiện mới của mình.
Vương tri huyện đã phái ra một nhóm người tìm hiểu về quan hệ nhân tế của phu thê Hình tú tài, một nhóm khác hôm nay trời còn chưa sáng đã quay lại hiện trường, tình cờ phát hiện ra ngăn bí mật bị trộm trống không kia.
Vì để phòng ngừa hung thủ chạy ra khỏi thành, hắn lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả hành lý của người rời khỏi thành, nhưng tạm thời vẫn chưa có kết quả.
“Mặt khác, hạ quan cũng đã cho người đi chào hỏi các hiệu cầm đồ, cửa hàng bạc ở khắp nơi,” Vương tri huyện nói, “Nếu có người mang trang sức đi cầm, bán lấy bạc hoặc đúc nóng, hạ quan có thể nhận được tin tức ngay lập tức.”
Mà Yến Kiêu trải qua cả đêm cân nhắc, đang muốn nói ra kết luận của mình sau khi đã sắp xếp một cách có hệ thống, kết quả theo thói quen tính giơ tay lại sờ soạng lại thấy trống không.
Ai, quên mất đây không phải Tuấn Ninh phủ nha, không có tảng đá xoay để sử dụng.
“Ta sẽ nói ra kết luận của mình.”
“Hung thủ là một nam nhi rất trẻ tuổi cường tráng, đi giày khoảng 8 phần của 1 thước. Hắn cùng hai người chết có quan hệ cực kỳ thân mật, thậm chí xuất phát từ nguyên nhân nào đó, biết vị trí đối phương giấu tài vật, cho nên trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu đến thẳng mục đích, tự mình đi lấy, giảm bớt trình tự tìm kiếm.”
“Hung thủ sức lực rất lớn, cầm dịch cốt đao trong tay, dựa vào con đao này chúng ta tập trung vào một phạm vi để điều tra, xem những đồ tể liên quan đến nghề này có khả năng là hung thủ hay không.”
Đầu năm nay, quan phủ đối với thiết khí quản lý nghiêm khắc, chặt chẽ, cho dù đi đánh một cái nồi cũng phải đăng ký, huống chi là loại dụng cụ chuyên nghiệp có lực sát thương cực kỳ lớn như này, rất dễ dàng có thể điều tra rõ nguồn gốc cùng hướng đi.
Vương tri huyện gật đầu đồng ý, ngay lập tức phái nha dịch nắm rõ chuyện này đi ra ngoài điều tra.
“Ta còn có một ý tưởng,” Yến Kiêu buông quyển sổ nói, “Thời điểm điều tra nghe ngóng quan hệ nhân tế của người chết, ta cảm thấy có thể tập trung tìm những gia đình không mấy hòa thuận, tồn tại nhiều mâu thuẫn, hoặc là trưởng bối không thể quản hài tử.”
Vương tri huyện quản lý huyện thành bây giờ, tất nhiên là người không tồi, tự nhiên không phải kẻ ngốc, nghe xong lời này liên tục gật đầu, “Đại nhân nói rất đúng, nhà bình thường gia sao có thể mặc kệ cho hài tử của mình đêm khuya ra ngoài?”
Chỉ đơn thuần nhìn hành vi phạm tội của hắn, cũng không giống người nhà bình thường có thể nuôi dưỡng ra.
Thời gian chờ đợi luôn trôi qua rất lâu, mà vụ án đang chờ xử lý, mọi người ai cũng không có cách nào thực sự thả lỏng, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều nổi gân xanh.
Yến Kiêu thật sự nóng lòng, nhất định phải tìm chuyện gì đó để phân tán sức chú ý, liền tìm tiểu Lục đến, “Ngươi giúp ta gửi bồ câu cho lão Bàng.”
Hiện tại, yêu cầu của tiểu Lục đối với nàng đã rất thấp: Chỉ cần không ăn bồ câu, như thế nào đều được.
Yến Kiêu lấy một tờ giấy, mặt mày ủ ê suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ viết ba chữ: Ta nhớ chàng.
Nhưng sau khi nhìn tiểu Lục cho tờ giấy vào ống trúc nhỏ trên đùi bồ câu, nàng lại hối hận: Thế này cũng quá không văn nhã.
“Trước đừng bay!” Yến Kiêu vội vàng hét lên, “Đưa bồ câu cho ta. Ai, không phải ngọa tào, ngươi chạy cái gì? Đưa tờ giấy trên người bồ câu cho ta, ta muốn viết lại!”
Tiểu Lục cảnh giác đưa tờ giấy qua, Yến Kiêu thập phần bất đắc dĩ nhận lấy, lại tận tình khuyên bảo: “Lục nhi, Lục gia, chúng ta tốt xấu cũng là chiến hữu cùng một trận tuyến, ngươi thiếu tín nhiệm với ta như vậy rất không được! Nên sửa.”
Tiểu Lục trả lời thập phần lãnh khốc, “Không sửa được.”
Yến Kiêu há miệng thở dốc, rất muốn đánh người. Sau khi nghĩ lại, người ta là nhân vật tàn nhẫn có thể dùng mấy ngón tay đánh gãy xương sườn, đâm xuyên trái tim…… Vì thế lập tức thay đổi thành bộ dạng nịnh nọt, “Lục gia như vậy khá tốt.”
Tiểu Lục: “……”
Đây là tra án mạng đến mức ngu đi?
Yến Kiêu cân nhắc mãi, một lần nữa viết ra bức thư tương đối văn nhã: “Ngủ dậy thấy nhớ, trằn trọc.”
Sau khi bồ câu được thả đi, nàng lấy tay làm hình mái che, nhìn bóng dáng bồ câu trắng mập mạp bay đi, ma xui quỷ khiến ra vẻ nói: “Bồ câu bay đi chỉ là bồ câu, còn lòng ta vẫn tràn đầy sầu muộn.”
Nghi phạm sao còn chưa bắt được!
Tiểu Lục cùng tiểu Bát: “…… Nôn!”
Rất nhanh đã tìm được nguồn gốc của dịch cốt đao, hơn nữa người mất tự mình chạy đến báo án.
“Hôm qua còn ở đó, vừa muốn mở cửa hàng mới phát hiện con dao đã biến mất, thảo dân quá khiếp sợ, vội vàng đóng mặt tiền cửa hàng, nhanh chóng đến đây báo mất.”
Người mất là lão bản bán thịt gần 40 tuổi, làm người ngay thẳng hàm hậu, vừa thấy mất con dao, sợ tới mức hồn phi phách tán, sợ bị liên lụy đến xung đột tranh chấp của người khác, bỏ mặc buôn bán mà đến.
Đây không phải thời đại mà dụng cụ cắt gọt có thể đánh lung tung, mỗi một kiện thiết khí đều được ký hiệu, cuối năm quan phủ sẽ căn cứ vào cửa hàng rèn ở các nơi để thẩm tra đối chiếu từng thứ một, nếu vô cớ mất đi lại chưa từng thông báo cho quan phủ, bản thân người mất sẽ bị phán xử một năm lao dịch.
Vương tri huyện gọi người ghi lại, lại hỏi hắn trong nhà có người nào.
Bởi vì thời gian ngắn, án phu thê Hình tú tài bị gϊếŧ còn chưa truyền ra ngoài, lão bản bán thịt tuy rằng nghi hoặc vì sao Huyện thái gia lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Thê tử và hai nữ nhi cùng lão cha lão nương của thảo dân đều ở ngoài thành, còn thảo dân cùng mấy hỏa kế (người phụ việc, người làm) ở đây lo liệu cửa hàng thịt, nửa tháng về nhà một lần.”
Không có nhi tử, Vương tri huyện nhìn Yến Kiêu, lại hỏi hắn bên trong có mấy hỏa kế, tên họ là gì, tuổi như thế nào.
Chưởng quầy thịt vừa nghe, cảm thấy có chút không đúng, thân hình to béo dần dần toát ra một tầng mồ hôi dầu, lắp bắp nói: “Đại, đại nhân, thảo dân cái gì cũng không làm! Mấy hỏa kế của thảo dân cái gì cũng không làm!”
Nói xong, lại đột nhiên vỗ bàn tay nói: “Đúng rồi, hỏa kế của thảo dân có nói, hôm qua thấy tiểu tử Phương Trầm lén lút ở bên ngoài cửa hàng, lúc ấy còn tưởng rằng hắn muốn thừa dịp loạn trộm thịt, đuổi hắn hai lần, nhưng quay đầu lại thì phát hiện con dao bị mất, không phải hắn trộm còn có thể là ai?”
Phương Trầm?
Yến Kiêu nghi hoặc nhìn về phía Vương tri huyện, “Đó là ai?”
Vương tri huyện tuổi lớn, trí nhớ không được tốt, là một nha dịch tiến lên nhắc nhở.
“Là một lưu manh ở trong thành, năm nay mười lăm. Nương hắn tái giá, cùng cha kế hiện tại sinh ra hai nhi tử, vốn dĩ không quan tâm đến Phương Trầm. Mà Phương Trầm tính tình táo bạo, thường xuyên ầm ĩ cùng người nhà không thôi, năm rộng tháng dài, xen lẫn cùng một chỗ với đám lưu manh trên đường, ngày ngày trộm cắp vặt, bị bắt rất nhiều lần.”
Một nha dịch khác cũng nói: “Hắn sáu bảy tuổi đã ra ngoài lang thang, lúc đầu giả làm khất cái xin tiền, sau đó dần dần ăn trộm đồ vật, thậm chí là cướp đoạt, phàm là những ai có cửa tiệm ngoài mặt đường đều biết hắn. Chỉ là thấy hắn đáng thương, phần lớn là mất chút thứ đồ nhỏ như ba quả dưa hai quả táo, mọi người cũng đều mở một mắt nhắm một mắt không thèm nhắc đến. Đúng rồi, sức lực hắn rất lớn……”
Yến Kiêu vội hỏi: “Đúng rồi, hắn có quan hệ như thế nào với phu thê Hình tú tài?”
“Phu thê hai người Hình tú tài mở tư thục kỳ thật càng giống thiện đường hơn, những hài tử nghèo không có chỗ để đi giống như Phương Trầm, rất nhiều người căn bản không phải đến vì đọc sách, chỉ là muốn tìm nơi nương náu, hai phu thê già cũng không chê, ngày lễ ngày tết còn làm xiêm y vải bố cho bọn hắn mặc.” Nha dịch kia nói, “Hai người họ không có con cái, đối với hài tử có thân thế đáng thương như Phương Trầm khó tránh khỏi trìu mến hơn chút, mấy năm gần đây khi hắn giận dỗi trốn đi, hai phu thê già còn từng thu lưu để hắn trụ lại trong nhà hồi lâu, coi hắn không khác tôn tử là mấy.”
Nghe xong lời này, mọi người đều trước mắt sáng ngời, Vương tri huyện lập tức đánh nhịp: “Bắt Phương Trầm lại!”
Ít nhất trước mắt xem ra, Phương Trầm có hiềm nghi rất lớn.
Mặc dù nói Phương Trầm cả ngày không có ở nhà, nhưng dù sao cũng chỉ biết một địa điểm cố định duy nhất hắn có khả năng xuất nhập, tất cả mọi người vẫn đến đó đầu tiên.
Lúc đến, mẫu thân và cha dượng Phương Trầm đều có ở nhà, nhưng hai người vừa nghe nói đến Phương Trầm sắc mặt đại biến, trực tiếp nói thẳng không còn liên quan gì đến tên nghiệt chướng kia.
"Hắn là bị gϊếŧ hay là gϊếŧ người?" Nương Phương Trầm đen mặt đen hỏi, "Sai gia, hắn nhiều năm chưa từng về nhà, các ngươi chớ có hỏi, bọn ta thật sự cái gì cũng không biết."
Bên trong huyện thành,