Yến Anh và Đường Khê đã nghe danh Yến Kiêu từ lâu, hiện tại tuy rằng vùi đầu làm việc, lại cũng phân tâm quan sát hành động của nàng.
Thấy Yến Kiêu vẫn đứng tại chỗ chưa động, trong lòng hai người còn đang cười thầm, thầm nghĩ quả nhiên là kẻ hữu danh vô thực, kết quả ngay sau đó liền sửng sốt.
Cung trang vốn không có gì thực dụng, ống tay áo dài rộng, vạt áo phết đất, có thể nói là điển phạm có hoa không quả. Yến Kiêu không rảnh đau lòng, trực tiếp vén vạt váy lớn buộc chặt ở bên hông, lại lấy dây lụa buộc hai ống áo, sau đó mang theo cái rương đến bên cạnh thi thể.
Đường Khê trong lòng chùng xuống, trong lòng cảm thấy không tốt, nói nhỏ với Yến Anh: "Sư huynh."
Yến Anh hướng hắn khẽ lắc đầu, sau đó lại cúi đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối.
Đường Khê âm thầm cắn răng, căm giận hừ một tiếng, lúc này mới cưỡng ép chính mình thu hồi tầm mắt.
Đúng vậy, bọn họ sao lại quên, người đàn bà này xuất thân chính là ngỗ tác!
Manh mối đều tồn tại thật, chỉ cần một ngày vụ án chưa phá được, thì ngày đó không thể động vào hiện trường, đến lúc cần báo cáo với đại nhân, chẳng lẽ bọn họ thật sự có thể giấu giếm không nói? Lui một vạn bước, cho dù bọn họ không nói, chẳng lẽ đại nhân không nhìn ra? Sau đó tìm người đàn bà kia cầu cứu binh, ba ông thợ giày ghé vào một chỗ, chẳng lẽ không tìm được chút gì?
Ngược lại là nghiệm thi, người bình thường sao có thể biết? Nếu đối phương cố ý giấu giếm, bọn họ mới khổ không nói nên lời.
Nói đến như thế, mặc dù bọn họ chiếm trước tiên cơ cũng có tác dụng gì!
Yến Kiêu không biết trong đầu hai người bọn họ đang rất nhiều ý niệm, một bên tính toán ngày Lâm Bình trở lại sau khi về quê thăm người thân, một bên nhanh nhẹn đeo bao tay, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Đám Tiểu Lục tiểu Bát chỉ là thị vệ, thời điểm này không thể quang minh chính đại tiến vào hiện trường vụ án, nhưng…… Yến Kiêu phân phó bọn họ ở bên ngoài, lại không dấu vết hướng đến trên người Yến Anh và những người đó đưa mắt ra hiệu.
Nàng không dám xác định tiểu Lục tiểu Bát có hoàn toàn lĩnh hội ý của mình hay không, nhưng hai người này dù sao cũng từng làm công tác tình báo, điều tra gián điệp ở trên chiến trường, tin tưởng bọn họ chắc chắn sẽ không tay không trở về.
Sau đó nha đầu A Miêu đến, bởi vì xuất thân mà nàng vô cùng am hiểu xem mặt đoán ý, thấy thế thấp giọng nói: “Sư phụ, ta thấy hai người kia đều là hạng người không có thiện ý.”
Đặc biệt là tên mặt đen, lúc nãy nàng đi ngang qua hắn còn bị hắn nhìn bằng ánh mắt xem thường đấy.
Yến Kiêu nhìn nàng một cái, “A Miêu, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngươi là nữ tử, loại kỳ thị cùng tính bài ngoại sẽ vĩnh viễn như dòi trong xương, như hình với bóng, sẽ ở bên ngươi cả đời.”
Nếu các nàng làm tốt lắm, người bên ngoài có thể sẽ nói “Cũng chỉ có như thế”; nhưng các nàng nếu làm không tốt, những người đó sẽ hô to “Nhìn xem, ta đã nói gì, nữ nhân quả nhiên không được”.
Cho nên con đường các nàng đi, đã bước đi thì không thể quay đầu lại, trên con đường này có rất nhiều bụi gai nhấp nhô, áp lực nặng nề mà người ngoài không thể tưởng tượng được.
A Miêu dùng sức mím môi, gật đầu thật mạnh, “Ta đã biết, sư phụ.”
“Cô nương tốt,” Yến Kiêu cười nhìn nàng một cái, một lần nữa chuyển tầm mắt đến trên người thi thể, “Chúng ta nhìn xem nó muốn nói gì.”
Thi thể ở hiện trường hỏa hoạn thật sự không phải thứ gì lý tưởng, bởi vì nhiệt độ cực cao cũng đủ thiêu rụi hầu hết các bộ phận đặc thù cùng manh mối còn sót lại trên bề mặt cơ thể.
Giống như cỗ thi thể cháy đen trước mắt này, bề mặt bên ngoài đều bị cháy thành than, càng miễn bàn đến việc từ quần áo, dung mạo để phân biệt thân phận như tình huống bình thường, hết thảy không có cách nào sử dụng.
Nói như vậy, những thi thể trên giường thường thấy nhất là nằm ngửa hoặc nằm sấp, nhưng thi thể trước mắt này lại nằm kiểu nằm sấp nghiêng tương đối hiếm thấy, đồng thời tứ chi cuộn tròn, nhìn qua hết sức dữ tợn.
A Miêu nhanh chóng nói ra ý kiến của mình: “Thi thể nằm thành hình đấu quyền trạng, chẳng lẽ lúc xảy ra hỏa hoạn nàng vẫn còn sống?”
Yến Kiêu lắc đầu nói: “Đấu quyền trạng* chỉ là hiện tượng co rút cơ bắp sau khi gặp phải nhiệt độ cao, trên thực tế không liên quan nhiều đến sống chết.”
*: trạng thái giơ tay, chân để phòng ngự khi chuẩn bị đấu võ.
Thời điểm nói chuyện, nàng đã cúi người xuống, hơi hơi híp mắt bắt đầu quan sát mặt ngoài thi thể mặt.
Lúc này tòa nhà có kiến trúc cao và sâu, sau khi trời tối ánh sáng trong nhà ánh vốn đã rất ít, mà lúc này sau khi gặp hoả hoạn, bên trong trở thành một mảnh cháy đen, càng thiếu ánh sáng, có thể nói là dậu đổ bìm leo. Mặc dù trong phòng đã thắp hết nến, nhưng vẫn như cũ không đủ cung cấp ánh sáng, nàng nằm bò xuống, chóp mũi gần như dán vào thi thể. A Miêu ở bên cạnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, theo bản năng vươn tay ôm hông nàng, sẵn sàng kéo lại nàng lại bất cứ lúc nào.
“Nhưng ngươi lần này nói đúng.” Yến Kiêu đột nhiên quay mặt nhìn A Miêu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng dưới ánh nến, hiển nhiên là phản ứng vì có phát hiện trọng đại.
“Chẳng lẽ,” A Miêu phản xạ có điều kiện cao giọng nói, nhưng ngay sau đó che miệng lại, cảnh giác nhìn hai người Yến Anh cùng Đường Khê cách đó không xa, thấp giọng nói, “Chẳng lẽ thời điểm xảy ra hỏa hoạn nàng thật sự vẫn còn sống? Nhưng vì sao lại không chạy, ít nhất cũng nên hét cứu mạng mới đúng chứ.”
Yến Kiêu gật gật đầu, dùng nhíp nhẹ nhàng tách mí mắt người chết, “Những vấn đề đó, chúng ta sẽ giải quyết từng bước một, không nên gấp gáp. Trận này lửa tuy rằng lớn, dữ dội, nhưng thời gian lại không kéo dài, ngươi nhìn vào mí mắt nàng xem có cái gì.”
Bên ngoài thân thể bị thiêu cháy nghiêm trọng, khi dùng nhíp kẹp mơ hồ nghe được âm thanh như vải bị xé rách, Yến Kiêu cố gắng làm nhẹ nhàng hơn, nếu không sợ rằng mình sẽ kéo rách mí mắt của thi thể.
A Miêu cũng học theo bộ dáng của nàng, nhưng bởi vì mặt ngoài thi thể bị thiêu đốt nên không bằng phẳng, nhìn nửa ngày nhưng vẫn không dám xác định nói: “Lông mi?”
Yến Kiêu cao hứng mà khẳng định nói: “Đúng vậy, chính là lông mi. Người sống khi gặp nguy hiểm đều có phản ứng theo bản năng, chẳng hạn khi đau đớn đến mức không chịu được, sẽ có phản xạ nhắm chặt hai mắt. Bởi vì thời gian lửa cháy không đủ dài, phần chân lông mi bị kẹp giữa hai mí mắt vẫn còn sót lại, không bị cháy hết.”
Nói cách khác, nếu một người đã chết từ lâu, sao có thể làm ra hành động nhỏ như thế, thi thể sao có thể có phản ứng như vậy?
Bởi vì Quách ngỗ tác và Giả Phong đều lại Tuấn Ninh phủ, bây giờ A Miêu đảm nhiệm việc ghi chép, nghe vậy lập tức vùi đầu ghi chép.
“Bởi vì nàng giãy giụa quá lâu,” Yến Kiêu trầm ngâm một lúc, thổn thức nói, “Lúc ấy, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, thể lực của nàng cạn kiệt, không thể chống đỡ được nữa, sau khi giãy giụa cũng chỉ có thể từ từ nằm nghiêng xuống, sau đó hoàn toàn đánh mất năng lực hoạt động.”
A Miêu nga một tiếng, lập tức hỏi lại: “Sư phụ, vì sao lại là tư thế này, hoặc nàng có thể nằm sấp?”
Yến Kiêu nhướng mày, A Miêu đột nhiên chột dạ, thanh âm phía sau càng ngày càng nhỏ.
“Tư thế nằm nghiêng khó giữ thăng bằng, chỉ cần cử động sẽ rất dễ ngã. Còn nằm sấp,” nàng ra hiệu cho A Miêu bắt chước theo mình một chút, “Nếu khi ngươi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở một chỗ, cả người vô lực, muốn chạy trốn theo bản năng thì sẽ có hành động như thế nào?”
A Miêu quả nhiên làm động tác nằm sấp xuống, vừa động một chút, trên mặt liền nóng lên, “Sẽ bò.”
Yến Kiêu ừ một tiếng, đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn hết bốn phía trong phòng, thấy xung quang giường bị cháy nghiêm trọng nhất, thở dài: “Hẳn là cố ý phóng hỏa.”
Như vậy lại có thêm một vấn đề nữa, là ai phóng hỏa? Hoặc có thể hỏi rõ hơn, ai có thể phóng hỏa ở nơi được thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà không bị phát hiện?
Lại hoặc là, thật ra có người phát hiện, nhưng lại che giấu.
Nếu vậy, việc này là liên