Trương ngỗ tác nhìn động tác đâu vào đấy của Yến Kiêu đâu vào đấy, bất giác gật đầu mỉm cười.
Hắn và Thiệu Ly Uyên là người quen cũ, cho dù hiện tại lui về phía sau màn, hai người ngẫu nhiên khi chạm mặt cũng nói chút việc nhà.
Lúc trước Thiệu Ly Uyên bỗng nhiên nói tìm được một hạt giống tốt, là bông hoa đỏ giữa vạn lá xanh, Trương ngỗ tác lúc ấy còn không tin, nhưng sau đó lại dần dần để ý, quả nhiên thiên hạ đồn đại nhiều, trình độ phóng đại của các bá tánh còn lợi hại hơn so với chính Thiệu Ly Uyên nói.
Lúc ấy Trương ngỗ tác chỉ nửa tin nửa ngờ, cho đến hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn đãi thật sự không giả.
Tống Lượng tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã dẫn theo vú già phụ trách đưa cơm đến.
Vú già kia nghe nói quận chúa đã chết, lại không được về nhà, giờ phút này thấy đại hán cường tráng tìm mình hỏi chuyện, lá gan tức khắc như muốn nứt ra, sợ rằng có đi mà không có về, quỳ xuống đất than thở khóc lóc nói: “Đại nhân, chư vị đại nhân, dân phụ chỉ là người làm công, cái gì cũng không biết, cũng cái gì cũng chưa làm!”
Trong đại sảnh kéo bình phong, bà cũng không thấy rõ khuôn mặt lờ mờ đằng sau là ai, nhưng tóm lại chỉ cần một câu của các đại nhân cũng đủ để lấy tính mạng của mình, càng thêm sợ hãi, nước mắt nước mũi giãn giụa đầy mặt, thật sự cực kỳ đáng thương.
Lúc bà đang khóc, thấy phía sau bình phong có tiểu cô nương chừng mười mấy tuổi mi thanh mục tú bước ra, tức khắc sửng sốt, nhất thời quên cả khóc.
A Miêu học Yến Kiêu ngày thường, ôn thanh mềm giọng trấn an, sau đó hỏi kỹ hôm nay trong viện quận chúa đã nhận cơm canh gì, sau khi hỏi rõ, liền lấy một nén bạc nhỏ đưa cho vú già cùng an ủi, “Nếu thím nhớ lại chuyện gì, ngàn vạn nhớ rõ nên lặng lẽ đến tìm chúng ta nói.”
Vú già kia thấy không những bảo vệ được tính mạng, còn kiếm được gần hai lượng bạc, vui mừng hơn cả sợ hãi, không ngừng dập đầu, lại liên tục gật đầu, cũng không cần người đưa đi mà nhanh chóng trở về.
Không cần A Miêu nói lại, Yến Kiêu cùng Trương ngỗ tác ở sau bình phong đã sớm nghe rõ lời của vú già, càng thêm cảm thấy người chết không phải là Pha Sát quận chúa.
Bởi vì từ trước đến nay, hạ nhân thường phục vụ chủ tử dùng cơm xong thì sẽ ăn cơm, nếu chủ tử cùng hạ nhân ăn cơm đưa đến cùng lúc, làm nô tài đều phải ăn cơm nguội.
Mà thân phận sứ đoàn bất đồng, hai thị nữ kia lại là người bên cạnh quận chúa, phòng bếp cũng không dám chậm trễ, cho nên ba bữa một ngày đều bóp thời gian, ngay khi quận chúa ăn xong, cơm canh nóng hầm hập sẽ được đưa tới. Ngay cả món ăn cũng cùng tương tự như những món quận chúa dùng, chẳng qua là số lượng đồ vật trân quý giảm đi một nửa.
Pha Sát quận chúa mỗi ngày đều ăn cơm vào nhị khắc buổi trưa, chừng hai khắc kết thúc, nếu người chết thật sự là nàng, dung vật trong dạ dày người chết hẳn là đã bắt đầu tiêu hóa mới đúng, căn bản không có khả năng nguyên vẹn giống như bây giờ.
Yến Kiêu cùng Trương ngỗ tác nhìn nhau cười, người sau càng thêm cảm khái, tại sao mình mấy năm trước không gặp được hài tử có thiên phú như vậy, bằng không nếu thu làm đồ đệ, cuộc đời này cũng coi như không uổng công.
Nhất thời lại hâm mộ sư phụ Yến Kiêu, thật sự có phúc, huống hồ có thể dạy ra đồ đệ như vậy, chỉ sợ cũng là cao thủ trong nghề, đáng tiếc trước kia không nghe qua, thật sự là một hối tiếc lớn……
Trong lúc suy nghĩ đang bay bổng, hắn chợt nghe thấy Yến Kiêu rửa sạch xong dạ dày kêu một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Người này bị loét dạ dày rất nghiêm trọng a.”
“Cái gì loét?” Trương ngỗ tác hỏi.
Yến Kiêu lúc này mới phản ứng lại, đây là thuật ngữ ở đời sau, vội giải thích: “Ngài nhìn vị trí này, người chết sinh thời mắc bệnh bao tử vô cùng nặng, quê nhà ta thường gọi là loét, loại trình độ này, phản ứng thường ngày sẽ rất rõ ràng.”
Trương ngỗ tác không rảnh lo phía trước nói không tham dự nói, phi thường tích cực thấu đi lên, cũng híp mắt thoạt nhìn, một bên xem một bên gật đầu, “Xác thật như thế.”
Hắn tuổi đã cao, cho dù không có nhiều cơ hội thực tiễn như đời sau, nhưng số thi thể qua tay cũng không hề ít, đương nhiên tiếp xúc qua cùng loại bệnh bao tử.
Yến Kiêu cao hứng nói: “Ta nhớ rõ trong sứ đoàn có y quan đi theo, ngày thường cũng hay hầu hạ, đợi chút nữa chúng ta có thể hỏi, nếu quận chúa không bị bệnh bao tử, như vậy có thể khẳng định người chết không phải nàng.”
Nụ cười của nàng rất có sức cuốn hút, Trương ngỗ tác thấy thế, cũng cười nhẹ theo.
Nhưng gần nửa canh giờ sau, kỹ càng tỉ mỉ giải phẫu bên trong, bọn họ không còn phát hiện được bất kỳ đặc điểm rõ ràng hay khám phá nào khác.
Nửa chặng đường sau, thể lực của Yến Kiêu rõ ràng có chút không chống nổi, đôi mắt đỏ ngầu, Trương ngỗ tác cùng nàng thay phiên nhau. Một già một trẻ không nói lời dư thừa, chỉ ngẫu nhiên thấp giọng giao lưu vài câu.
Hai người đều quen làm, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, lại bởi vì phong cách hành sự cùng sở học sở dụng đều không giống nhau, chỉ dăm ba câu cũng có thể lĩnh hội lẫn nhau, khiến tinh thần tốt lên không ít. Mà A Miêu bên cạnh càng liên tiếp có cảm giác đề hồ quán đỉnh*, rất nhanh viết đầy mấy tờ giấy lớn, chỉ chờ ngày sau chậm rãi tiêu hóa.
*: dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Đến khi kết thúc, Trương ngỗ tác hoạt động thân thể hơi tê mỏi của mình, nhìn Yến Kiêu cười nói: “Dù sao cũng già rồi, không còn dùng được, làm một lát đã mệt mỏi.”
Nghĩ lại khi hắn còn trẻ, một lần mổ hai cỗ thi thể cũng không phải nói chơi!
Yến Kiêu cười nói: “Ngài thật sự quá khiêm nhượng, can đảm cẩn trọng, hạ đao tinh chuẩn (chính xác), bao nhiêu người trẻ tuổi còn không so được.”
Có bản lĩnh như Trương ngỗ tác, nghe xong lời này cũng khó tránh khỏi có chút tự đắc, rung đùi đắc ý cười một trận mới nói: “Đại nhân nói không sai, nha đầu này nhất định sẽ dỗ lão nhân gia vui vẻ.”
Bận rộn hết nửa ngày, hai người đều có cảm giác thể lực tiêu hao quá mức, nhiều hơn là choáng đầu hoa mắt, ngực khó thở. Yến Kiêu lấy mấy viên ô mai ra, trước cười đưa cho Trương ngỗ tác, “Đây, ta bây giờ đến dỗ ngài.”
Trương ngỗ tác cười ha ha, nhận lấy ô mai để vào trong miệng, một trận cảm giác mát lạnh chua ngọt, hai ba miếng đã ăn hết phần thịt bên ngoài, còn chủ động đòi thêm mấy viên.
Yến Kiêu cũng thích hắn không khách khí như vậy, đơn giản nhét cả túi ô mai cho hắn, Trương ngỗ tác cũng hào phóng nhận lấy, “Ngày khác ta làm chút đậu hủ khô đáp lễ, hương vị khác với mua ở bên ngoài.”
Hai người nói đùa vài câu, lại sai người gọi y quan đi theo sứ đoàn đến.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả tùy tùng đi theo sứ đoàn đều thấp thỏm lo âu, tuy rằng hiện tại đã gần giờ Tý, nhưng không có ai dám ngủ.
Khi y quan kia đến đây, hai mắt tràn đầy tơ máu, sau đó mở miệng là chuỗi điểu ngữ.
Yến Kiêu cùng Trương ngỗ tác: “……”
Đã quên mất chướng ngại về ngôn ngữ.
Tiểu Bát ở trong bóng tối cười thành tiếng, chủ động hỗ trợ phiên dịch, dập tắt lửa sém lông mày (giải quyết tình hình khẩn cấp).
Yến Kiêu hỏi y quan, “Thân thể quận chúa nhà ngươi ngày thường như thế nào? Bao tử thường cảm thấy chua chua, hay có triệu chứng buồn nôn, đau bụng, trướng bụng …?”
Người cũng đã chết, y quan cũng không rõ nàng hỏi chuyện không đầu không đuôi này có ích lợi gì, nhưng vẫn thành thật trả lời nói: “Thể trạng quận chúa xưa nay cường tráng, lại thích cưỡi ngựa bắn cung, tập luyện đến quyền cước với mọi người, nam nhi bình thường không phải đối thủ, cũng không có triệu chứng ốm đau như lời đại nhân lời nói.”
Yến Kiêu mỉm cười gật đầu, lại hỏi vấn đề càng thêm kỳ quái: “Vậy những thị nữ bên người nàng cũng như vậy?”
Y quan kia hơi giật mình, ánh mắt nhìn nàng có thêm vài phần kính sợ, lắc đầu nói: “Thật ra có một tỳ nữ hầu hạ quận chúa có triệu chứng giống như lời đại nhân nói.”
“Nga, vậy thì thôi,” Yến Kiêu dường như không có việc gì nói, lại hỏi, “Trước kia khi ở Hách Đặc bộ, chính là hai thị nữ mất tích hầu hạ quận chúa nhà ngươi sao?”
Y quan nỗ lực nhớ lại một chút mới lắc đầu nói: “Tiểu nhân không phải người thường xuyên ở trước mặt quận chúa, đối với việc này không quá rõ ràng, chỉ là ngày thường nhìn thấy cũng có ít nhất sáu bảy người, bởi vậy không thích hợp mang quá nhiều người vào kinh, hai người này là tự quận chúa chọn ra.”
Lúc ấy, những người này còn có chút khó hiểu, những thị nữ khác rõ ràng đều rất cường tráng đáng tin cậy, vì sao quận chúa một hai phải chọn con ma ốm không khiến người bớt lo mang theo trên người.
Nghe đến đó, Yến Kiêu biết đã không còn gì cần phải hỏi nữa , cũng theo thường lệ thưởng y quan một nén bạc, bảo hắn trở về.
Đợi người đi rồi, Yến Kiêu mới chủ động giải thích nghi hoặc cho Trương ngỗ tác đang lộ vẻ mặt nghi ngờ: “Kỳ thật, mấy ngày trước, ta từng vô tình gặp mặt Pha Sát quận chúa một lần, lúc ấy cách