Pha Sát quận chúa hiển nhiên cực không hài lòng đối với hướng đi và kết cục bi thảm này, cho dù bị bịt miệng nhưng vẫn liều mạng ô ô, đôi mắt đỏ như máu gắt gao trừng mắt mọi người trong đại sảnh. Nếu ánh mắt kia có thể phóng dao, chỉ sợ mấy người này đã sớm biến thành thịt vụn.
Nhưng kiểu tóc của nàng hiện tại rõ ràng rất bất lợi cho việc phát huy mắt hung ác:
Tiểu Tứ hỏa phóng rất có trình độ, làm cho Pha Sát quận chúa trong quá trình chạy trốn còn còn bị bỏng đầu, phối hợp cùng không khí ăn tết, nếu không nhìn đến gương mặt xám xịt cùng miếng khăn đen đang bịt miệng, thì cả người trông rất thời thượng.
Sau thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, đám người Yến Kiêu lúc này mới biết được, khi đám tiểu Tứ bắt Pha Sát quận chúa, Dương Mặc quận vương còn có ý định ngăn cản, kết quả bị cha hắn lão Vương gia đánh gãy chân.
Yến Kiêu còn chuyên môn nhằm vào chi tiết này rồi tiến hành xác nhận lại nhiều lần, cuối cùng biết được ý nghĩa thật sự của từ gãy chân, chính là gãy chân trong y học.
Lão Vương gia cẩn thận chặt chẽ hơn nửa đời, có lẽ đến chết cũng không thể nghĩ rằng mình sinh ra một nhi tử to gan lớn mật như thế, nháy mắt xụi lơ. Mệt hắn đầu óc cũng nhanh nhạy, dứt khoát quyết định, trước khi ngất xỉu qua còn không quên lấy trường mâu trong tay quá thị vệ đánh xuống vài, Dương Mặc nằm bò ngay tại chỗ.
Những người khác đều kinh ngạc đến ngây người trước những thao tác dũng mãnh như hổ này, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, đều cảm thấy lão già này thật có tâm.
Hài tử dù không biết cố gắng nhưng cũng do chính mình sinh ra, cuối cùng vẫn sốt ruột bao che cho con: Đây rõ ràng là lấy lùi làm tiến!
Ngày thường không phải có loại tình huống này sao? Hài tử hai nhà đánh nhau, gia trưởng sau khi chạm trán, một bên chủ động đánh hài tử của mình tỏ thái độ, một bên khác sẽ không tiếp tục truy cứu.
Đáng tiếc một chiêu này của lão Vương gia vẫn dùng sai chỗ, đây không chỉ đơn giản là đám tiểu bối đùa giỡn, quốc gia đại sự sao có thể tính theo lẽ thường?
Đừng nói đánh gãy chân Dương Mặc, cho dù đánh hắn sắp chết, cũng phải nâng người đến để tiến hành tam ti hội thẩm.
Thủ phạm chính cùng tòng phạm đều bị bắt, án kiện chính thức bước vào giai đoạn thẩm tra xử lí, mọi người dời chiến trường đến Hình Bộ, Yến Kiêu lần thứ hai theo dõi phiên xét xử do Thiệu Ly Uyên chủ thẩm ở cự ly gần.
Hắn dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp có kinh nghiệm mấy chục năm, thủ pháp thành thạo, kỹ xảo linh hoạt, từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn nắm giữ tiết tấu, khiến phu thê hai người Bàng Mục cùng Yến Kiêu thay đổi giữa đường tự thấy xấu hổ.
Pha Sát quận chúa sau khi có được kiểu tóc mới, ngay từ đầu còn định áp dụng biện pháp bạo động, không hợp tác, kết quả Thiệu Ly Uyên cũng không thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp sai người sắp xếp phòng giam bẩn thỉu nhất, xập xệ, tồi tàn nhất cho nàng ta, ba bữa cơm một ngày hoặc thiếu hoặc dở, lâu lâu còn có mấy nữ lao đầu (cai tù, quản ngục) cao lớn vạm vỡ hùng hùng hổ hổ chửi bới, chưa kể đến đám chuột, gián đang hoành hành……
Hách Đặc tuy là tiểu quốc xa xôi, nhưng chim sẻ dù nhỏ cũng đủ ngũ tạng, Pha Sát quận chúa tốt xấu từ nhỏ cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, sao có thể chịu đựng được những chuyện khổ này? Trong hai ngày ngắn ngủn, tinh thần suy sụp, nắm lấy cửa lao chửi ầm lên bằng tiếng Hán xen lẫn tiếng Hách Đặc, nên nói hay không nên nói đều đã nói hết.
Thiệu Ly Uyên trước tiên phái người thông hiểu tiếng Hách Đặc canh giữ ở gần đó, khi Pha Sát quận chúa mắng chửi, hắn liền ghi chép lại, cuối cùng không chỉ biết rõ tiền căn hậu quả của vụ án, còn viết được một quyển “Hách Đặc hoàng tộc ân thù sử”, tình tiết cốt truyện vừa hạ lưu lại hương diễm, phi thường xuất sắc.
Sau khi phát tiết một lúc, Thiệu Ly Uyên hỏi lại, Pha Sát quận chúa cùng tiểu quận vương Dương Mặc nằm trên ván phối hợp hơn rất nhiều.
Hách Đặc bộ đối với huynh muội cùng cha khác mẹ, ân oán tình thù sớm đã chú định từ lúc hai người sinh ra.
Mẫu thân của Pha Sát quận chúa là nữ nhi của quốc chủ Chiêu Lâm quốc, mà mẫu thân Pha Gia Quận Vương lại là nữ nhi của thường dân ở Hách Đặc quốc, thân phận địa vị kém xa, lại muốn cùng nhau tranh đoạt một nam nhân, quan hệ đương nhiên ác liệt cực độ.
Sau đó bọn nhỏ dần dần lớn lên, lại đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, hòa bình còn sót lại một chút ngoài mặt giữa nhóm hậu phi hoàn toàn sụp đổ, tranh đấu càng ngày càng gay gắt, khốc liệt.
Bởi vì không có mẫu tộc làm hậu thuẫn vững chắc, mẫu thân Pha Gia Quận Vương nhanh chóng bị thua, cũng buồn bực mà chết, hắn cùng đệ đệ cũng theo đó mà trải qua cuộc sống khổ cực.
Vốn dĩ nếu đi theo quỹ đạo này, huynh trưởng Pha Sát quận chúa kế vị là chuyện nước chảy thành sông, nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, thời gian trôi qua, liên quân của mấy tiểu quốc đối kháng với quân đội của Đại Lộc dần dần lộ ra xu hướng suy tàn, cuối cùng hoàn toàn bị thua.
Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát của nhóm thủ lĩnh Hách Đặc, bọn họ trơ mắt nhìn người ngoài thao túng nội chính (chính trị trong nước) bổn quốc: Pha Gia Quận Vương cha không thương nương không có kế vị ngai vàng, Pha Sát quận chúa hòa thân, Hách Đặc từ quốc thành bộ, chính thức thuộc về lãnh thổ Đại Lộc.
Gần hai mươi năm chiến tranh phá hủy nhà cửa và tinh thần của vô số người, đến lúc này, thể xác và tinh thần của tất cả mọi người đều mệt mỏi, chỉ biết hèn mọn mong mỏi ngày hoà bình. Khi biết được tin tức trần ai lạc định*, tất cả mọi người có cảm giác giải thoát “cuối cùng đã kết thúc”, đến nỗi việc người thượng vị là ai, con đường phía trước của Hách Đặc như thế nào, ngược lại chỉ là râu ria.
*: mọi chuyện đã được định sẵn.
Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Nhưng mà tình cảnh xuống dốc không phanh khiến cho Pha Sát quận chúa và những phần tử trung thành không hài lòng, biểu ca Dương Mặc từng tự định chung thân cùng nàng cũng không hài lòng, cảm thấy Đại Lộc cô phụ lòng chiêu hàng của Chiêu Lâm bộ. Hai người tụ tập một đám phần tử cực đoan, ý đồ giãy giụa đến cùng.
Hai người cực kỳ hận Pha Gia Quận Vương, nhưng cũng đồng ý và hiểu rõ chỉ cần Đại Lộc không ngã, cho dù gϊếŧ hắn cũng chẳng có ích gì.
Vì thế, từ biết sứ đoàn chuẩn bị nhập kinh, bọn họ liền bắt đầu kế hoạch.
Bọn họ muốn mượn cơ hội khơi gợi sự bất mãn cùng oán giân của mười ba bộ, năm nước xung quanh đối với Đại Lộc, nếu có thể dẫn đến phát động chiến tranh thì tốt nhất, nếu không thể, cũng phải hung hăng cắn Đại Lộc một miếng thịt lớn, sau đó thừa dịp loạn mà bỏ trốn……
Không thể không nói, kế hoạch này vô cùng phức tạp, rất khó hoàn thành, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được, thị nữ, thị vệ tham gia đều phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào, không khí lúc bắt đầu rất bi tráng.
Chờ đến ngày kế hoạch thực sự được thực hiện, mọi người mới bàng hoàng phát hiện mọi chuyện thuận lợi đế không ngờ, căn bản không có phát sinh ngoài ý muốn trong dự đoán, suôn sẻ giống như có thần trợ!
Nhưng sự tình kế tiếp hoàn toàn không phát triển theo dự đoán của bọn họ:
Pha Sát quận chúa mới thoát từ thùng cặn đồ ăn ra ngoài chưa được nửa ngày, đã tuyệt vọng khi phát hiện chính mình thành tội phạm bị truy nã, thanh danh Hách Đặc bộ xuống dốc không phanh; mà Dương Mặc cũng kinh ngạc phát hiện người tiếp ứng do chính hắn an bài tại đây đang bị lùng bắt toàn thành!
Hắn đã đến vọng yến đài không chỉ một lần, nhưng dường như là ngày đầu tiên biết tòa thành này có nhiều người như vậy!
Các ngươi đều không cần sống sao? Tết nhất, cái gì cũng không làm, mỗi người cầm một bức họa lùng bắt khắp nơi, trong ánh mắt như phát ra ánh sáng xanh, cực kỳ giống đàn sói đói kiếm ăn vào mùa đông.
Nhờ phúc của bọn họ, đừng nói Pha Sát quận chúa, ngay cả chính Dương Mặc cũng hãi hùng khiếp vía, căn bản tìm không được đường chạy và cơ hội tiến hành bước tiếp theo.
Tâm tình của hai người này vẫn như cũ, nhưng cảm giác của các tướng sĩ thủ thành cùng các bá tánh bên ngoài muốn vào thành càng thêm mãnh liệt.
Có thương nhân đi đường xa đến, chuẩn bị vào thành buôn bán, kinh ngạc phát hiện hôm nay người xếp hàng ở cửa thành phá lệ nhiều hơn mọi khi, hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều lộ ra sự phấn khởi cùng chờ đợi.
Thương nhân kia không khỏi cảm khái, “Đúng là dưới chân thiên tử, tác phong của bá tánh cũng bất đồng với nơi khác.”
Nhìn sức mạnh yêu thương nhiệt tình, sống tích cực hướng về phía trước này đi, chà chà!
Nhưng thật vất vả mới đến lượt hắn, binh lính thủ nói cho hắn một câu đánh thành ngốc luôn, “Suy nghĩ cẩn thận? Đã đi vào thì không thể ra được trong chốc lát, phía trên không biết khi nào mới thả người đâu.”
“Gì?” Thương nhân choáng váng, đây là ý gì? Sao lại không cho đi rồi?
Không đợi hắn lên tiếng hỏi, bá mặt xếp hàng phía sau đã nóng lòng như lửa đốt, lớn tiếng nói:
“Nếu không ngươi vào, đi sang bên kia mà suy xét tiếp? Đừng trì hoãn các huynh đệ vào thành kiếm tiền!”
Kiếm tiền?
Tâm tư thương nhân vốn tỉ mỉ, bị thúc giục như vậy, ngược lại quyết định ngay lập tức, “Vào vào vào, ta vào kinh thành!”
Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của những người xung quanh, quả nhiên sau khi mình vừa nói như vậy, một nhóm lớn người ở đằng sau đều thất vọng cùng căm giận.
Còn có người không nhịn được mà lẩm bẩm ra tiếng, “Con mẹ nó, lại thêm một người nữa đến cướp bạc.”
Thương nhân lòng đầy nghi hoặc vào thành, sau đó bị đám người đông đúc dọa đến ngây người, khi đến khách điếm hắn ta thường ở, kinh ngạc toát ra một thân mồ hôi lạnh: Nếu không phải hắn là khách quen, mỗi năm đều tự động đặt chỗ vào thời điểm này, lúc này mới đến thì sớm đã không có chỗ đặt chân!
Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, chưởng quầy trực tiếp cười, duỗi tay chỉ hướng bên ngoài nói, “Buôn bán lúc nào cũng có thể làm, nhưng náo nhiệt trước mắt sợ rằng cả đời chỉ có lần này, lão đệ không ngại đến nhìn bảng thông báo ở góc đường một cái.”
Đều là người quen cũ, thương nhân biết đối phương nhất định sẽ không vô cớ