“Dương bộ đầu?” Yến Kiêu theo bản năng hỏi lại.
Lâm Bình vỗ một cái vào trán, “Thói quen.”
Yến Kiêu lắc đầu, “Xưng hô râu ria gì đó bỏ đi, nhưng tại sao hắn lại ở nơi đó?”
“Cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói Dương Vượng cùng gia đình kia lui tới thân thiết, ngày thường cũng lâu lâu đi qua uống rượu, nghe nói hắn hôm nay uống say đến mức đi không được……”
Hai người vừa đi một bên nói, Yến Kiêu lại bảo tiểu Bát trở về lấy rương dụng cụ của mình, thuận tiện báo cho người trong nha môn mặt khác kêu mấy vị ngỗ tác cùng hai người phụ trách ghi chép tới đây, còn mình đi báo lại cho Bàng Mục.
Tri phủ đại nhân vừa còn “hơi thở thoi thóp” đột nhiên hai mắt tỏa ánh sáng, cả người đều toả sáng sinh ra cơ, lập tức ôm quyền đứng dậy, “Không khéo có chút chuyện quan trọng, xin lỗi không tiếp được!”
Một chúng quan văn thói quen tính đứng dậy chắp tay thi lễ, thấy hắn dùng lễ tiết của võ quan nên có chút choáng váng, không biết nên bắt chước hay không.
Duy chỉ có Liêu Vô Hà mí mắt phải đột nhiên nhảy dựng lên, mơ hồ có loại dự cảm sắp có chuyện xấu xảy ra.
Quả nhiên, liền thấy ngay sau đó, tri phủ đại nhân đã xoay người lại, mặt đầy trịnh trọng nắm lấy tay hắn, thấm thía nói: “Hết thảy đều phó thác cho tiên sinh.”
LiêuVô Hà: “……”
Trong nháy mắt, Liêu tiên sinh tài hoa hơn người trong lòng dâng lên 180 cách mắng chửi người, nhưng không đợi hắn mở miệng, đối tượng đã lấy tốc độ sét đánh ngang tai dẫn người rời đi.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, thanh âm nhỏ nghe không thấy, thanh âm lớn có khả năng liên quan đến vụ án, Yến Kiêu mời một đám người ra làm chứng.
Mấy người một đường đi qua, chờ tiếng cười vui cùng tiếng chiêng trống thanh thấp dần đi, liền thấy phía trước có một tòa nhà rất khí phái, Đồ Khánh dẫn người vây quanh, Đỗ Khuê đang ngồi xổm trước cửa nhà, mà Dương Vượng thấp giọng nói cái gì, cả người mùi rượu dù cách ba trượng cũng có thể ngửi thấy, cũng không biết uống bao nhiêu rượu.
Ngọn đèn dầu huy hoàng, nhưng giờ phút này lại tràn ngập khí lạnh âm trầm, dường như náo nhiệt vui sướиɠ quanh mình hoàn toàn tua nhỏ mở ra.
Lâm Bình vội chỉ phụ nhân sắc mặt trắng bệch khóc nỉ non không thôi trong một góc, “Đó là một nhà ba người, người sống sót duy nhất Lưu Hạnh.”
Thấy bọn họ lại đây, người thay thế chức vụ của Dương Vượng là Phương Hưng vội tiến lên hành lễ, lại nói: “Ti chức mới vừa hỏi qua, Lưu Hạnh nói Lưu chưởng quầy hôm nay ra ngoài ngẫu nhiên gặp được Dương Vượng, thuận thế mời trở về uống rượu, hai người đều uống say, hạ nhân trong nhà lại phần lớn xin nghỉ về nhà hoặc là ra ngoài chơi đùa, nhân thủ không đủ, liền đơn giản kêu Dương Vượng nghỉ tạm ở phòng cho khách. Lưu Hạnh lại bận rộn trong xưởng nội viện góc đông, người ở xa, bên ngoài thanh âm cũng lớn, cho nên nàng không nghe thấy động tĩnh gì. Chỉ là mới vừa rồi muốn ra ngoài hóng gió, mơ hồ nhìn thấy có bóng người hiện lên, vừa chần chờ đã không thấy tăm hơi, chờ nàng phục hồi tinh thần lại sờ soạng phương hướng đuổi theo, lại ở đi thông qua phòng cho khách ở rừng cây nhỏ phát hiện một cái rìu dính đầy máu…”
“Lưu chưởng quầy? Tửu lầu?” Bàng Mục hỏi, “Chưởng quầy ở tửu lâu nào?”
“Đó là đông nhị phố Tụ Hương lâu.” Phương Hưng đáp.
Biết được nội tình Tề Viễn cùng Yến Kiêu nhanh chóng liếc nhau, trong lòng tức khắc dâng lên vô số loại suy đoán.
Dương Vượng trước kia rõ ràng thay Tụ Hương lâu mai mối, Bàng Mục nhìn rõ mọi việc, trực tiếp lấy cái này làm manh mối. Hai người một thất tiền tài, một mất đi thể diện thậm chí tiền đồ, tất nhiên tâm tình đều không tốt.
Đặc biệt là người sau, chỉ một lần sai, tiền đồ khó giữ được, hiện giờ ngầm cùng Lưu chưởng quầy nói chuyện, nghĩ đến không khí nói chuyện cũng không hài hòa. Hơn nữa lại uống rượu……
Nhưng nếu là cứ như vậy, án kiện có phải quá mức đơn giản?
Xa không nói, có ai ngốc đến mức tùy tay đem hung khí ném ở khoảng cách gần chính mình như vậy, lại ở địa phương dễ dàng bị phát hiện như vậy? Thế này chẳng khác gì tự nói mình chính là thủ phạm!
“Nói như vậy, Lưu Hạnh là hoài nghi Dương Vượng giết hại trượng phu cùng hài tử?” Yến Kiêu hỏi.
Phương Hưng nói: “Nàng sợ hãi, nói năng lộn xộn, chỉ là phát run, ti chức sợ xảy ra chuyện, cũng không dám hỏi, chỉ là ước chừng nhìn như có ý tứ này.”
Bàng Mục gật gật đầu, người này làm việc cũng coi là cẩn thận.
Xua tay kêu hắn đi xuống, thấy Lưu Hạnh đột nhiên bị kϊƈɦ thích, kêu khóc trêи mặt đất, cả người xụi lơ, nơi nào còn có thể hỏi chuyện, đành phải trước kêu y quan nhìn, lại tìm người đưa nàng trở về nhà mẹ đẻ nghỉ tạm.
“Đại nhân!” Có cái nha dịch chạy tới, thần sắc ngưng trọng, “Lại phát hiện một người người chết, là иɦũ ɦσα em của tiểu thiếu gia.”
Lưu gia là mấy năm gần đây mới phát đạt, trong nhà иɦũ ɦσα già không nhiều lắm, hôm nay đại bộ phận đều về đoàn viên với gia đình, lưu thủ lại ở viện chỉ có hai người, một người trông cửa cùng иɦũ ɦσα em của tiểu thiếu gia, Lưu Hạnh nha đầu, mới vừa rồi mọi người vẫn luôn tìm kiếm иɦũ ɦσα em, còn tưởng rằng nàng trộm đi ra ngoài xem náo nhiệt đi, ai ngờ phát hiện thi thể nàng dưới chân tường.
Bộ đầu Đỗ Khuê cũng phát hiện ra thân anh Bàng Mục, vội vỗ vỗ bả vai Dương Vượng, ý bảo hắn tiến lên hành lễ, nhưng mà Dương Vượng thật sự quá say, thất tha thất thểu đi tới, lắc lư đứng không vững, vừa muốn giơ tay hành lễ, lại bị cơn say đánh ập tới, miệng đầy mùi rượu, phun hết lên đám người Bàng Mục.
Bàng Mục cả giận nói: “Người tới, đem hắn cột vào trêи cây cho ta đến khi nào tỉnh rượu mới thôi, khi nào cảm thấy mình có bộ dạng con người rồi tới nói!”
Yến Kiêu âm thầm nhíu mày, say thành cái hình dáng này, thật có thể giết người? Hay là kỹ thuật diễn quá tốt?
Hắn xuất hiện đến tột cùng là ngẫu nhiên, hay vẫn là có người cố ý hãm hại?
Điều tra chưa chính thức bắt đầu, rất nhiều bí ẩn đã nối gót tới.
Khi nói chuyện, Quách Ngỗ Tác cùng hai ngỗ tác của Tuấn Ninh phủ nha: Trương Dũng, Lý Đào cùng người ghi chép của bọn họ cũng tới, Yến Kiêu theo bản năng tới phía sau, hỏi Quách Ngỗ Tác, “Như thế nào Giả Phong không có tới?”
Quách Ngỗ Tác trêи mặt trong nháy mắt có chút chần chờ, nhưng ở dưới ánh lửa lay động cũng nhìn không rõ ràng, “Hắn sáng dậy sớm bị thương ở chân, không tiện hoạt động nhiều.”
Yến Kiêu sốt ruột nghiệm thi, cũng không lưu ý đến chi tiết này, nhanh chóng chuẩn bị, cùng mọi người đi vào.
Hôm nay là vũ sư đại hội, có thể nói muôn người đều đổ xô ra đường, bên ngoài đủ các loại đồ ăn đa dạng, hương liệu phong phú, mùi hương bay khắp nơi, tuy là như vậy, nhưng vẫn không ngăn được mùi máu tanh ngọt phiêu tán ra từ hiện trường vụ án.
Đồ Khánh đã quen cửa quen nẻo sai người đốt đuốc, chiếu sáng tất cả mọi ngóc ngách bên trong.
Đây là bố cúc điển hình của chính phòng:
Vào cửa đầu tiên là nhìn thấy tranh chữ trêи tường, ngược lại với hướng tranh chữ là bộ bàn ghế, giá bác cổ ngăn cách bên tay trái là phòng nhỏ để tán gẫu, cũng kiêm luôn thư phòng. Bên tay phải một cửa động, là nơi nghênh tiếp đón khách mời thân cận, lại hướng vào trong đó là phòng ngủ.
Vốn nên là thiên hạ đệ nhất xứ sở ấm áp, mà vào giờ phút này, chiếu thẳng vào mi mắt cách cửa lớn trạm trổ hoa văn, đứng từ cửa có thể nhìn thấy máu chảy khắp nơi, nằm trêи giường là một khối thi thể không đầu, khiến người sởn tóc gáy.
Trực tiếp bị cắt đầu, Lưu chưởng quầy máu toàn thân cơ hồ đều chảy khô, trêи giường đệm chăn tất cả ướt đẫm. Thời tiết nóng bức, máu đọng lại rất chậm, lúc này còn máu còn từ trêи giường chảy xuôi theo rơi xuống mặt đất, màu gạch xanh càng làm cho nổi lên hai vũng máu đỏ thẫm.
Phòng bên trong vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, nơi chốn lộ ra một cỗ hơi thở hằng ngày, không có chút dấu vết đánh nhau nào.Yến Kiêu cùng Quách Ngỗ Tác liếc nhau, vừa muốn xuống tay, bỗng nhiên Trương Dũng ho khan thật mạnh một tiếng, ý có điều chỉ hỏi: “Yến cô nương, chúng ta ai nghiệm trước?”
Nàng sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ lại, hiện giờ đã không chỉ có chính mình cùng Quách Ngỗ Tác, bên người còn có hai lão ngỗ tác nữa.
Nàng đang định tiến lên nghe vậy, quay đầu lại, giơ tay ra hướng đối phương làm tư thế mời.
Hai người đều hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, lại vẫn luôn công tác ở bản địa, cũng nên tới trước.
Quách Ngỗ Tác há miệng thở dốc, có chút khó chịu, muốn nói gì đó, rồi lại nuốt trở vào.
Trương Dũng cùng Lý Đào nhanh trao đổi ánh mắt, rồi lại nhìn nhìn ra bên ngoài, chần chờ một lát, lui lại một bước, khiêm nhượng nói: “Rốt cuộc hai vị mới là can tướng mạnh mẽ của Tri phủ đại nhân, vẫn là cô nương tới trước.”
Người phải có cơ hội biểu hiện giá trị của chính mình mới có thể sống sót. Vốn dĩ trong một phủ nha, có hai ngỗ tác đã đủ dùng, nhưng không nghĩ tới tân nhiệm tri phủ lại mang theo thành viên của nha môn cũ tới, bởi vậy, có thể nói người nhiều thịt ít……
Quách Ngỗ Tác thật sự nhịn không được, mơ hồ mang theo vài phần tức giận nói: “Nhân mệnh quan thiên, phá án quan trọng, các ngươi”
Nếu thiệt tình