Cả tòa phủ thành hồ sơ mênh mông bể sở, tìm kiếm vốn là không dễ. Hơn nữa Yến Kiêu chỉ đưa ra manh mối hữu hạn, càng là thêm khó khăn.
Hồ sơ của quan viên chỉ ghi chép cuộc đời cá nhân cùng việc điều động chức vị, không bao gồm quan hệ gia đình, bọn họ chỉ có thể ra tay từ chỗ phụ thân Ngọc Dung Trương Hoành, trước thẩm tra đối chiếu hồ sơ và hộ tịch, tìm ra quan hệ thân thuộc, sau đó tìm hiểu nguồn gốc.
Liêu Vô Hà cùng đám thủ hạ, một nhóm người bận việc đến hơn nửa đêm, cũng chỉ tìm được đại khái, kĩ càng rõ ràng, còn phải để Yến Kiêu tự mình động thủ.
Hắn hiện giờ thông phán quan, công việc bề bộn, tự nhiên không có khả năng cả ngày kiểm tra hồ sơ, lưu lại vài người chờ đợi sai phái, giao vài việc cho Yến Kiêu sau đó đi xử lý công vụ.
Mãi cho đến giữa trưa, Yến Kiêu cùng Bạch Ninh mới biết rõ ràng quan hệ người thân trực hệ của Trương Hoành, lại viết lên giấy, làm thành sơ đồ liệt kê ra ở trên tảng đá.
“Trương Hoành xuất thân vô cùng bình thường, cha mẹ sống nhờ trồng trọt. Năm Thiên Bình hai mươi, hắn đỗ tiến sĩ nhị giáp, khi đó 32 tuổi, lúc trước ở kinh thành 5 năm mới có cơ hội ra ngoài, trong 6 năm làm huyện lệnh, chiến tích không tồi, lại làm bình điều một thời gian, năm kia mới được thăng chức làm tri châu Xương Bình.”
Thiên Bình là niên hiệu của tiên đế, tiên đế tại vị 33 năm, hiện giờ đã qua bốn năm, tính ra Trương Hoành cũng có 49 tuổi.
Yến Kiêu gật gật đầu, “Như vậy xem ra, lý lịch quan trường của hắn, hoặc là nói cho tới nay, lý lịch vô cùng đơn giản rõ ràng a.”
Quả thực chính là phiên bản nhi tử nông dân, gian khổ học hành kiếm công danh.
“Đúng vậy, hơn nữa quan hệ gia đình cũng không tính là phức tạp, trong nhà ngoại trừ hắn, không còn ai làm quan.” Bạch Ninh đối với tảng đá đen này của Yến Kiêu vô cùng hứng thú, chủ động gánh vác công việc ghi chép, một bên viết một bên tiếp tục nói: “Hắn có ba trai hai gái, trưởng tử cùng hai nữ nhi là chính thê Tống phu nhân sinh ra, còn lại nhị nhi tử, tam nhi tử còn lại là di nương sinh. Vị Ngọc Dung cô nương chưa thành thân, trưởng tử cùng trưởng nữ thành thân với ai, cái này tạm thời không tra đến.”
Chỉ cần không đi theo nghiệm thi, nàng là có thể một trợ thủ giỏi!
Suy xét đến Ngọc Dung cùng Ngọc Mẫn là quan hệ biểu tỷ muội, Yến Kiêu cường điệu đánh dấu sao chỗ ở Tống phu nhân, coi đó là trọng điểm chú ý.
Nàng ôm cánh tay nhìn một lát, càng xem càng đau đầu.
Phụ thân Ngọc Mẫn là ai? Vương Bội cùng Tần Vân có bối cảnh gì? Mấy cô nương quan biết nhau như thế nào, dưới tình huống nào xuất hiện chung bí mật?
Một đống vấn đề ùn ùn không dứt, ép da đầu Yến Kiêu tê dại.
Chẳng sợ phải xuất ra toàn bộ sức lực người ở nha môn, trước mắt manh mối nắm giữ thật sự quá ít! Căn bản không có cách nào tìm hiểm
Xã hội phong kiến có vạn cái không tốt, không chỉ không có mạng lưới hộ tịch, thậm chí ghi chép hộ tịch của nữ nhân lại vô cùng sơ sài. Ở hồ sơ hộ tịch chỉ ghi một hàng chữ ngắn ngủn về Tống phu nhân: Thê, Giang Nam Tống thị.
Tống thị…… Thị cái muội muội ngươi! Giang Nam to như vậy có bao nhiêu họ Tống! Như thế nào mà tìm?
Yến Kiêu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ôm cánh tay không ngừng đi vòng quanh phòng, cưỡng bách chính mình phải trấn định.
“Tiểu Lục!” Nàng hướng ra ngoài hô, “Có thể tra được lai lịch của Vương Bội cùng Tần Vân không?”
Tiểu Lục từ bên ngoài tiến vào, biểu tình không thể nói là nhẹ nhàng, “Lúc trước đã tìm kiếm nhưng không được, lúc này cần phải có thêm chút thời gian."
“Tận lực đi,” Yến Kiêu cũng biết khó khăn không nhỏ, nhưng cũng không thể từ bỏ, “Thuận tiện thúc tiểu Bát bên kia.”
Tiểu Lục gật gật đầu, không nói thêm một lời đi ra ngoài.
“Tiểu Bạch, chúng ta trước sắp xếp lại manh mối đã nắm giữ được.” Yến Kiêu rót một ly trà lạnh, nỗ lực bình tĩnh nói, “Đã biết gia đình Trương Hoành khởi điểm thấp, không có ai giúp đỡ, hơn nữa quê quán ở Đông Nam, khoảng cách với bản địa xa hơn ngàn dặm, như vậy khả năng Trương gia có liên quan đến việc này không lớn, cá nhân ta khả năng lớn là một nhà Tống phu nhân và Trương Hoành cùng chung một mạch quan hệ quan trường.”
Ai, nàng chỉ là pháp y bình thường , mắt thấy hiện tại mình sắp bị buộc phải thành điều tra viên nửa vời rồi……
Bạch Ninh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Ngọc Dung cùng Ngọc Mẫn là biểu tỷ muội, phụ thân Ngọc Mẫn còn từng làm Binh Bộ viên ngoại lang, Trương Hoành chắc chắn sẽ chủ động duy trì lâu hệ lâu dài với hắn. Bên Ngọc Dung bị đứt tuyến, chúng ta không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cũng không biết tiểu Lục bên kia khi nào có tin tức…… Nếu không hỏi trước hỏi lão Bàng tình huống biến động quan viên mấy năm nay ở Binh Bộ, lại kết hợp thời gian rời kinh cùng dòng họ nữ quyến, cơ bản là có thể xác định thân phận phụ thân Ngọc Mẫn.”
Yến Kiêu hai mắt sáng ngời, nhưng lại lập tức uể oải, “Chuyện này hỏi hắn không đáng tin cậy!”
Hắn từ lúc sinh ra đến bây giờ, tổng cộng ở kinh thành cũng không quá ba năm, đối với việc quan viên thay đổi càng không có hứng thú, còn không bằng trông cậy vào Liêu Vô Hà.
Mặc dù nhớ rõ việc điều động lên chức, giống án thần tiên phấn lần trước , nhưng là quan hệ người thân của quan viên xa lạ, Liêu Vô Hà sẽ có ấn tượng sao?
Hai cô nương trầm mặc, qua một lát, hai người đột nhiên đồng thời nhìn về phía đối phương, “Vương công công!”
Hai ngày nữa hắn lại tới đưa lễ trung thu, còn không phải là đưa gối đầu lúc buồn ngủ?
Liêu Vô Hà quen thuộc đều là bên ngoài, nhưng Vương công công người này, lại nắm giữ trong ngoài triều đình, rất nhiều bí mật xấu xa không nên để người ngoài biết……
Nhưng chẳng lẽ chỉ có thể chờ thôi sao?
Vào lúc này, Bạch Ninh đột nhiên nhớ tới một người.
Vũ sư đại hội ngày hôm đó, bao gồm mẫu thân Ngọc Dung Tống phu nhân cùng một đám phu nhân quan lại bên cạnh xum xoe nịnh nọt Nhạc phu nhân, trong đó có một vị ngồi đối diện bàn Tống phu nhân, nghe nói là lão đối thủ.
Yến Kiêu nháy mắt hiểu ý nàng.
Không phải có câu nói? Hiểu biết người nhất không ai hơn đối thủ của họ. Trước mắt các nàng nếu không thể trực tiếp hỏi Tống phu nhân, không bằng đi hỏi một chút vị Trương phu nhân kia!
Nàng vội vàng kêu A Miêu tới, vô cùng trịnh trọng tỏ vẻ muốn giao cho nàng nhiệm vụ gian khổ nhất.
Tiểu cô nương vừa nghe, giống như Vệ Lam bị Liêu Vô Hà mê hoặc, tinh thần phấn chấn, lập tức vô cùng tích cực tỏ vẻ dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc, thỉnh sư phụ sai phái nàng!
Yến hội ngày đó, A Miêu cũng từng xuất hiện, Trương phu nhân đối với nàng có chút ấn tượng. Yến Kiêu muốn nàng thay mình ngụy trâng đi tặng lễ, nói bóng nói gió hỏi một câu.
“Hai bên gặp mặt nhau còn chưa qua ba bốn lần, ta tự mình qua thì quá mức cố tình, vừa lúc ngươi đi, không quá mức trịnh trọng, lại không đến mức mất lễ nghĩa.” Yến Kiêu vỗ nàng bả vai nói, “Ta nhớ rõ ngày ấy nàng mặc một thân áo màu ngó sen rất đẹp, ngươi đi nhà kho chọn mấy sấp lụa cùng màu loại tốt, chỉ nói là ta đáp lễ trung thu.”
“Dạ sư phụ,” A Miêu khó xử nói, “Vạn nhất nàng không tiếp chiêu, hoặc là không nói thì làm sao bây giờ?”
Lần đầu tiên được giao nhiệm vụ, không thể tránh được khẩn trương: Nếu làm sai, kéo chân sau sư phụ thì sao?
“Nàng vốn là muốn tạo quan hệ tốt với ta, hiện giờ ta chủ động xuất kích, vui mừng còn không kịp!” Yến Kiêu nói.
Trương phu nhân là một trong số ít đám phu nhân quan lại không mai theo con hay cháu gái tới, cho nên nàng cùng Yến Kiêu ngay từ đầu không tồn tại cạnh tranh hay đối địch. Hiện giờ Yến Kiêu tỏ thái độ, tuy ngoài dự kiến, nhưng cũng không phải không có tình lý bên trong, cũng sẽ không có vẻ quá chói mắt.
Nói thẳng ra…… Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, hiện giờ ngoài ý muốn gặp được người có thể cùng mình tạo cơ hội ném đá kẻ thù, lại có thể thuận tiện tỏ lòng trung thành, Trương phu nhân chắc chắn sẽ nói!
Bạch Ninh cười, tròng mắt chuyển động lại chỉ A Miêu, “Hai bên khoảng cách cũng không gần, ngươi đi như vậy, nàng không thể không mời ngươi trụ lại một đêm, thời gian vậy là đủ rồi. Nếu Trương phu nhân tự biết thân phận không chịu nói, ngươi cố ý như vô tình đề cập đến Tống phu nhân vài lần, hoặc là cùng nha hoàn nhà nàng sau lưng nói vài câu oán giận vài, khẳng định thành.”
Dù sao cũng là lần đầu giao hảo, nếu trông cậy vào Trương phu nhân chủ động mở miệng khả năng chắc chắn là ít, nhưng nếu A Miêu dẫn đầu tỏ thái độ, Trương phu nhân lại nói tiếp, thuận lý thành chương.
A Miêu trong lòng như được khai sáng, ý chí chiến đấu tràn đầy, “Được!”
Yến Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Hảo hài tử, ăn cơm trưa rồi khởi hành, nhớ kĩ sắp xếp thời gian để có thể về kịp Tết trung thu! Bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng, thịt mỡ có thích không?”
Đứa nhỏ này trời sinh có bộ mặt trung hậu thành thật, ai nhìn cũng thích, không đi làm người dò hỏi thật đáng tiếc.
Nghe Yến Kiêu nhắc tới cơm trưa, A Miêu cũng nói: “Sư phụ, Bạch cô nương, ta nghe nói phòng bếp lớn đã tới thúc giục hai lần, hai người mau nhanh đi ăn cơm trước đi! Nếu không ta gọi người mang lại đây?”
“Chúng ta sẽ đi qua,” Yến Kiêu suy nghĩ một chút, dù sao sốt ruột cũng không giúp được gì, “Đại nhân bọn họ ăn chưa?”
“Cũng vừa đi,” A Miêu giúp các nàng dọn dẹp, “Nghe nói ở cổng thành nháo túi bụi, thực loạn, có mấy nha dịch còn bị người đả bị thương.”
Bạch Ninh vui vẻ, “A, thật đúng là đủ náo nhiệt.”
Mấy người nói nói cười cười đi đến hướng phòng bếp lớn, mới vừa đến cửa viện phát hiện Đổng phu nhân lạnh mặt ngồi ở một bên, Liêu Trăn, Liêu Hành hai anh em ủy khuất ngồi xổm dưới hành lang, trên mặt đất có một cái bồn sứ thật lớn, hai đôi tay trắng nõn của hai anh em đang ở bên trong……Nhào bột làm mì sao?
Yến Kiêu sửng sốt, “Đây là có chuyện gì? Sao lại bắt bọn hai đứa nó làm việc này?”
Bắt trẻ em lao động là phi pháp, không phải, hai hài tử đẹp như vậy sao có khả năng làm việc này!
Tiểu cô nương ngẩng gương mặt quả táo lên, rầm rì hô tỷ tỷ, đôi mắt hồng hồng ẩn hiện nước mắt, lại ngó Đổng phu nhân bên kia, nhìn cực kỳ đáng thương.
Yến Kiêu lòng như hóa thành nước, muốn đi lên, lại nghe Đổng phu nhân đập cái bàn, mày liễu dựng ngược, “Ai cũng không cho nói!”
Nàng là danh môn khuê tú, cho tới nay ấn tượng của Yến Kiêu đối với nàng chính là ôn nhu hào phóng, trước nay không bao giờ bộc lộ thái độ quá mức. Nhưng hiện tại lại tỏ thái độ khác thường đối với hai tiểu hài nhi như vậy, khẳng định có nguyên nhân.
Bạch Ninh đã lặng lẽ hỏi ngọn nguồn ma ma bên cạnh:
Nguyên nhân là tiểu cô nương không biết hôm nay như thế nào tính tình náo loạn, trên bàn cơm đột nhiên nói không muốn ăn cơm, muốn ăn mì lạnh. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, dù sao Yến Kiêu cũng đã đem phương pháp làm mì dạy cho phòng bếp lớn, bất quá phiền toái chút thôi. Đổng phu nhân lại cùng nàng xác nhận qua, sau đó đến phòng bếp làm.
Ai ngờ khó khăn làm mì lạnh xong, tiểu cô nương lại đổi ý nói không muốn ăn.
Đổng phu nhân từng tò mò mà xem quá trình Yến Kiêu làm mì lạnh, biết này món ăn này làm rất mất công phu, thấy nữ nhi vô cớ gây nên có chút không vui, nhẫn nại khuyên bảo, tốt xấu cũng muốn tiểu cô nương ăn mấy miếng.
Ai biết tiểu nha đầu này tính tình cứng lên, nổi tính nghịch phản, giơ tay đánh đổ bát mì lên mặt đất!
Chọc giận Đổng phu nhân, ai khuyên cũng không được. Liêu Vô Hà nhìn thấy, vừa mới mở miệng đã bị phu nhân nhà mình giận chó đánh mèo, mặt xám xịt lăn vào bên trong ăn cơm.
Đổng phu nhân cả giận nói: “Trồng hoa màu là công việc gian nan cỡ nào, sao có thể giày xéo như vậy! Một chén mì lạnh nho nhỏ này từ lúc ở phòng bếp cho đến khi ở trên bàn ăn, phải qua tay bao nhiêu người, phí bao nhiêu công phu, thế nhưng nó hoàn toàn không để trong lòng, chỉ biết đem tâm huyết của người khác coi như bùn lầy mà ném, nếu như thế, ta cho nó nếm thử tư vị này. Không phải muốn ăn sao? Chính mình làm đi! Tuổi còn nhỏ mà đã ngang ngược kiêu ngạo vô lý, thay đổi thất thường, nếu tiếp tục dung túng, ngày sau không biết dưỡng thành cái đức hạnh gì, ta hôm nay phải để nó nhớ kỹ.”
Tuy chỉ là sai lầm nhỏ, nhưng trên đời này có rất nhiều sai lầm lớn tích góp từ sai lầm nhỏ mà lên, Liêu Hành từ khi rời kinh thành, không phải tuân theo quy củ, chơi đến mức quên trời quên đất, lại được mọi người chiều chuộng, tính tình càng trở nên bướng bỉnh. Nếu không răn đe một lần, ngày sau tất sẽ gây thành đại họa.
Yến Kiêu thật sự muốn vỗ tay tại chỗ.
Cho nên nói, so với nói trời sinh người hùng, càng đúng hơn là cha mẹ dạy ra người hùng .
Nếu bậc gia trưởng khắp thiên hạ này đều giống Đổng phu nhân thâm minh đại nghĩa, thế giới này chắc sẽ thái bình.
Chỉ là tiểu thiếu gia là chuyện như