Nhìn trước Tôn thị mắt khóc thành lệ nhân, trong lòng Yến Kiêu cũng không chịu nổi, há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng chỉ có thể nói câu nén bi thương.
Nàng so với người bình thường gặp qua quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng tuy là như vậy, nhưng mỗi lần trải qua loại trường hợp này, vẫn là cảm thấy khó chịu.
Không chỉ có một người đang sống mất đi, nó còn đại biểu cho một gia đình bị phá thành mảnh nhỏ.
Tôn thị khóc đến mệt không dậy nổi, vẫn là Vương thẩm lại đây hỗ trợ nâng nàng đến chỗ râm mát ven đường, khụt khịt một tiếng cao một tiếng thấp.
Yến Kiêu thở dài, cũng thay nàng lo lắng: Còn có hai đứa nhỏ, một cái phụ làm sao có thể chăm sóc?
Trợ thủ A Miêu thấy thế chạy tới chỗ Yến Kiêu nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, có phải cần giải phẫu hay không?”
Yến Kiêu gật gật đầu, nhưng vừa thấy dáng vẻ của kia của Tôn thị, cảm thấy vẫn là chờ một lúc rồi nhắc lại chuyện này.
Thời tiết còn nóng, thi thể tiếp tục để tại nơi này khẳng định là không được, nhưng nếu di chuyển, tất nhiên sẽ phá hỏng rất nhiều chứng cứ vốn có, nàng cần phải nắm chặt thời gian.
Thời gian Hoàng Hải Bình tử vong đã gần canh ba giờ, có thời tiết nóng bức thúc đẩy, thi thể hắn đã bắt đầu xuất hiện thi đốm mờ nhạt.
Còn có một chi tiết khác làm cho Yến Kiêu vô cùng để ý: lòng bàn tay Hoàng Hải Bình có vết thương nghiêm trọng, đặc biệt là giữa lòng bàn tay, miệng vết thương còn rất mới, chắc hẳn chỉ cách đây 2,3 ngày. Hình dạng rất giống với vết thương do cầm dây cương, nhưng nếu là cưỡi ngựa bình thường, lại quá mức nghiêm trọng.
Nàng một bên kiểm tra, một bên giảng giải kỹ càng tỉ mỉ cho A Miêu. Người vây xem thấy hai cô nương một lớn một nhỏ sắc mặt như thường lật xem thi thể, vô cùng hoảng sợ, rồi lại nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
“Cô nương gia làm cái gì không được? Lại đi khám nghiệm tử thi, quá đen đủi!”
“Đúng vậy, ngươi xem cô nương kia, cũng lớn tuổi, nghe nói còn chưa thành thân, làm loại nghề nghiệp này, xứng đáng không gả được……”
“Cô nương nhỏ kia, cái tốt lại không học? Thật là...”
“Các ngươi nói nhỏ một chút, ta nghe nói, nàng kia và Tri phủ đại nhân là một đôi!”
Hiện trường tức khắc tĩnh mịch, bất quá lại lập tức càng thêm điên cuồng náo nhiệt: “Gì? Tri phủ đại nhân?”
“Nghe nói Bàng đại nhân từng lên chiến trường, đao thương không có mắt, đúng, khẳng định thân mình đã sớm hỏng rồi, bằng không sắp đến 30 tuổi sao còn chưa thành thân?”
“Có đạo lý, phỏng chừng chính là có chuyện như vậy, bằng không đường đường là Tri phủ đại nhân sao có thể xem trọng một nữ ngỗ tác……”
May mắn hiện giờ thủ hạ của Bàng Mục có quan phẩm tại đây không nhiều, ví như chỉ cần có Đồ Khánh, bằng nhĩ lực của hắn, mấy người này sao có thể nói đến câu thứ hai?
Yến Kiêu hết sức chăm chú khám nghiệm hiện trường, đối với phản ứng của bá tánh vây xem, nửa điểm cũng không để ý, chỉ là chuyên chú vào công việc, thuận tiện dạy dỗ học trò.
“Ngươi nhìn tư thế của hắn, nghĩ đến cái gì?” Đại Lộc Triều không có chuyện quyên tặng thi thể cho học trò luyện tập, mỗi một lần gặp hiện trường vụ án đều là một cơ hội học tập thực tế khó có được, Yến Kiêu cũng tận dụng mọi thứ để chỉ dẫn.
A Miêu dùng hết sức để nhìn, không biết có đúng điểm không, không dám xác định nói: “Nằm ngửa mặt, bị đánh ngã ra sau?”
Người chết bị đánh vào trước ngực, thuận thế ngửa ra sau cũng rất bình thường?
“Muốn hiểu rõ mọi chuyện, phải nhìn bản chất hiện tượng,” Yến Kiêu bảo nàng ngồi xổm lại đây, chỉ vào ống tay áo Hoàng Hải Bình hướng dẫn từng bước nói, “Ngươi nhìn vị trí khuỷu tay và cổ tay áo hắn.”
A Miêu gật đầu, “Rất sạch sẽ.”
Yến Kiêu cười cười, “Đây chính là chỗ vấn đề, bởi vì trước khi ngã xuống đất, Hoàng Hải Bình cũng đã tử vong, hoặc là đã mất đi ý thức cùng năng lực phản ứng.”
A Miêu mở to hai mắt, “Vạn Danh đánh người chết? Nhưng mà, chẳng lẽ người chết phát sinh tranh chấp với hắn?”
“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu, trên đời này làm gì có quỷ!” toàn suy đoán lung tung rối loạn, không sợ làm thất vọng thân phận của ngươi sao? Yến Kiêu không biết nên khóc hay cười nói, “Ý ta là, Vạn Danh kia bị gài bẫy.”
Bị người khác đánh vào ngực, một kích ngửa mặt ngã xuống đất, có thể nói bình thường, cũng có thể nói thật không bình thường.
Con người đều có phản ứng theo bản năng, phần ngực chính là mệnh môn*, đặc biệt là người tập võ lại càng coi trọng nhất, khẳng định theo bản năng sẽ đỡ đòn hoặc bảo hộ, nhưng người vây xem đều nói Hoàng Hải Bình không làm như vậy, đây là thứ nhất.
*: Mệnh môn là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ.
Thứ hai, vừa rồi Yến Kiêu thấy kết quả kiểm tra, một kích kia của Vạn Danh không đủ trí mạng, cho dù Hoàng Hải Bình mất đi trọng tâm ngã xuống đất, bình thường dưới tình huống này, cũng nên lấy cánh tay chống đất, đứng lên một lần nữa.
Gần đây bên trong thành gió lớn, trời lại thường xuyên mưa to, trên đường trầm tích rất nhiều bùn đất tro bụi, quần áo chỉ một chạm xuống đất liền bị bẩn. Nếu người chết sinh thời thật sự từng có phản ứng, quần áo bao bọc bên ngoài khớp xương từng phát lực nhất định sẽ có dấu vết, nhưng quần áo Hoàng Hải Bình sạch sẽ như vậy, trừ bỏ hai ống tay áo lúc ngã xuống đất, để lại vết bẩn, ngoài ra không có thêm một chút tro bụi nào.
A Miêu minh bạch, “Nói cách khác, Vạn Danh vừa chạm vào, hắn liền ngã xuống, khi đó đã không thể dùng sức.”
Yến Kiêu gật đầu, “Chính là như vậy.”
A Miêu chậm rãi tiêu hóa một lúc, trong lòng chỉ có cảm khái, “Sư phụ, ngài thật là quá lợi hại!”
Một chi tiết nhỏ như vậy, người bình thường ai sẽ để ý? Lại có ai có thể nghĩ đến thế nhưng nó cất giấu rất nhiều tin tức quan trọng!
Yến Kiêu nhướng mày, khiêm tốn nói: “Tiếp tục đi.”
“Sư phụ, muốn cởi bỏ quần áo sao?” A Miêu cũng lo lắng vạn nhất người nhà không đồng ý giải phẫu, lập tức nhỏ giọng hỏi.
Yến Kiêu so với nàng càng sốt ruột hơn.
Bởi vì hôm nay mùng bảy, mùng chín chính là ngày đầu tiên của kỳ thi mùa thu, mà Đại Lộc Triều cực kỳ coi trọng khoa cử, tất cả mọi thứ đều xếp sau khoa cử.
Nếu bổn án không thể phá xong trước rạng sáng mùng chín để Bàng Mục và Liễu Đồng chủ trì bắt đầu kỳ thi, cũng chỉ có thể kéo dài đến sau Tết Trung Thu.
Vì thế nàng quyết đoán, xốc áo thi thể lên.
“Sư phụ, có ứ thanh!” A Miêu kinh hỉ đan xen, chỉ vào mấy chỗ ứ thanh, trầy da trên ngực, bụng Hoàng Hải Bình nói, “Chuyện này họ Vạn chạy không được.”
Yến Kiêu nhíu mày, ngữ khí có chút nghiêm khắc, “Ta dạy ngươi như thế nào? Ngươi nhìn kỹ lại rồi nói với ta.”
Phàm là đề cập đến vấn đề công khóa, nàng liền thay đổi, trở nên nghiêm khắc. A Miêu nghe vậy trong lòng cảnh báo, lại tinh tế nhìn một lúc, trong óc ong một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh.
“Thực xin lỗi sư phụ, là con lỗ mãng.”
“Vết ứ thanh đó có tầm từ ba ngày trước, chẳng lẽ trước đó hắn cũng bị đánh sao?” Yến Kiêu thở dài, “Ngươi a ngươi, thứ nên học còn nhiều lắm đâu.”
A Miêu trên mặt trướng đến đỏ bừng, cúi đầu nghe giáo huấn, lẩm bẩm nói không ra lời.
Đây là nàng lần đầu đi theo sư phụ xem hiện trường thực tế, khó tránh khỏi có chút kích động, cả người đều phiêu, thật là quá không nên.
Hai thầy trò kiểm tra nửa thân trên của hắn, cuối cùng cũng chỉ phát hiện vết ứ thanh đó.
Bên kia Bàng Mục đã hỏi qua mấy nhân chứng, lại qua đây dò hỏi tiến độ, “Thế nào?”
Yến Kiêu nhanh chóng nói ra phát hiện của mình, thấp giọng nói: “Vạn Danh hẳn là không phải hung thủ. Hoàng Hải Bình ước chừng ba ngày trước chịu qua va chạm rất nghiêm trọng, ta hoài nghi nội tạng hắn bị vỡ dẫn đến xuất huyết nhiều, hoặc là nguyên bản trong cơ thể có chỗ nào đó có vấn đề, bị lặp lại kích phát sau đó dẫn chết đột ngột, nhưng cụ thể là trường hợp nào, sau khi giải phẫu thi thể mới có thể kết luận.”
“Có thể là té ngựa hay không?” Bàng Mục hỏi.
“Không có khả năng,” Yến Kiêu lắc đầu, “Hiện tại không thể kiểm tra nửa người dưới thi thể, nhưng vết thương tập trung ở nửa người trên của hắn, nếu nói là té ngựa thì quá mức gượng ép.”
Hai người đối với việc cưỡi ngựa không xa lạ, nếu là té ngựa, tự nhiên biết rõ.
Bàng Mục ừ một tiếng, “Nhưng thật ra.”
Yến Kiêu nhìn hướng Tôn thị bên kia, “Nàng hiện tại thế nào? Ta muốn hỏi mấy vấn đề.”
Bàng Mục lặng lẽ bỏ qua, gật đầu với Yến Kiêu, “Đi thôi.”
Tôn thị là nữ nhân rất kiên cường, nghe nói người nha môn tới hỏi chuyện, Vương thẩm ban đầu còn muốn cự tuyệt, ai ngờ nàng thế nhưng lại gật đầu trước.
“Người đã không còn, tốt xấu ta cũng muốn biết hắn đến tột cùng là chết như thế nào.”
Yến Kiêu trước chờ một lúc, lúc này mới quan sát đến thần sắc của nàng, hỏi: “Thật không phải với cô, ta cũng biết hiện tại không quá thích hợp, có vài chuyện vẫn là hy vọng cô có thể lý giải.”
Mới nói xong, trên mặt Tôn thị lại lăn xuống hai hàng nước mắt.
Nàng trực tiếp nâng tay áo lên lau, lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Cô không có gì cần phải xin lỗi ta, có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi.”
Yến Kiêu nhìn Bàng Mục một cái, lúc này mới nói: “Trượng phu cô mấy ngày gần đây vẫn luôn ở nhà sao?”
Tôn thị lắc đầu, “Hắn từ đầu tháng sáu khởi đã ra bên ngoài thay người áp tiêu, mãi cho đến ba ngày trước mới trở về.”
Yến Kiêu liếm môi, bỗng nhiên có điểm không đành lòng hỏi vấn đề khác: “Ngày đó hắn trở về, có phải bị thương hay không? Mấy ngày nay, có chỗ nào khác thường không?”
Tôn thị ừ một tiếng, thổn thức nói: “Bọn họ làm nghề này, bị thương như ăn cơm, lúc về tới nhà hai tay cũng toàn là máu, quần áo cũng dơ dáy, bẩn thỉu, hai ngày nay nhìn sắc mặt cũng không tốt, ban đêm ngẫu nhiên còn đau bụng. Ta hỏi, hắn cũng chỉ cười, cũng không nói. Ta thật đau lòng, lại nói mấy năm nay thân mình tốt lên, việc thêu cũng có thể làm, một năm không cũng kiếm được mấy lượng bạc, có tiền thu này, hắn cũng không cần vất vả như vậy, nhưng hắn”
Nói nói, Tôn thị lại lần nữa lệ rơi đầy mặt.
Nàng ta muốn lau nước mắt, đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt sưng đỏ chậm rãi trợn to, hai mảnh môi cũng kịch liệt run rẩy.
“Ta, hắn lúc ấy, thương rất nghiêm trọng, có phải hay không?”
Tôn thị sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy ra như suối chảy, miệng giương thật to, lại không phát ra thanh âm.
Giờ phút này nàng như thân cây giãy giụa trong mưa gió, chỉ cần một chút áp lực nữa sẽ ầm ầm đổ xuống.
Yến Kiêu chỉ cảm thấy miệng lưỡi phảng phất có sức nặng ngàn quân, thế nhưng sống chết mở không ra, sau một lúc lâu cũng nói không ra một câu.
“Hiện tại chúng ta cũng không biết,” Bàng Mục vỗ vỗ nàng bả vai, chủ động nói với Tôn thị, “Cho nên chúng ta muốn nghiệm thi, cũng muốn điều tra rõ chân tướng.”
Tôn thị cũng không vụng về, nghe xong lời này còn có cái gì không rõ? Trong óc ong một tiếng, hai chân mềm nhũn, cả người mềm oặt nằm liệt trên người Vương thẩm.
Đám người Yến Kiêu sợ nàng có chuyện bất trắc, ba chân bốn cẳng hỗ trợ quạt gió, ấn huyệt nhân trung, nhưng Tôn thị cái gì cũng không nghe được.
Nàng thật đúng là đáng chết!
Dựa vào cái gì mà thấy hắn nói không có việc gì liền tin? Vì cái gì không thể cường ngạnh một chút, dẫn hắn đi xem đại phu?
Nếu là phát hiện sớm, có lẽ……
Nghĩ đến đây, Tôn thị rốt cuộc nhịn không được, giơ tay hung hăng quăng cho chính mình một cái tát, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc.
Kế tiếp, quả thực loạn thành một đoàn:
Chờ Yến Kiêu thăm dò xong hiện trường, thi thể Hoàng Hải Bình đã được vận chuyển đến nhà xác phủ nha.
Tôn thị ở trong một tiểu viện nhỏ, không kềm chế được mà khóc, lúc sau cha mẹ Hoàng Hải Bình đến, biết được nhi tử phơi thây trên trường cũng phát điên. Lúc ấy, Vạn Danh đã lấy xong khẩu cung nên đổi đến nơi khác tạm thời giam giữ, hai người tìm người không được liền muốn đi đánh con dâu, ồn ào kêu nàng đền mạng, bọn nha dịch biết trước kết quả nên ngăn lại.
Hoàng lão cha quả nhiên như lời Vương thẩm nói, 50 tuổi nhưng thân cường thể kiện, trong miệng mắng người thật khó nghe. Dáng người hắn lại cao lớn, phát điên đến mức hai ba nha dịch cũng giữ không được, lấy một chân đá Tôn thị, bọn nha dịch ngăn cản cũng ăn mấy phát tàn nhẫn, một nửa khuôn mặt nháy mắt sưng lên.
Tề Viễn sao có thể nhịn? Không nói hai lời tiến lên đem hắn ấn ngã xuống đất, “Thành thật chút cho ta, trước mặt đại nhân cũng dám làm càn!”
Hoàng lão cha còn muốn giãy giụa, hắn động một chút, Tề Viễn liền dùng thêm một phần sức lực, cuối cùng mặt và cổ hắn đều trướng thành màu gan heo, nửa khuôn mặt gắt gao dán lên mặt đất, ngũ quan đều thay đổi, cuối cùng cũng thành thật.
Hoàng lão nương thấy thế, ra chiêu thường thấy nhất của đám lão thái thái nông thôn: Bất chấp tất cả, trực tiếp ngồi trên mặt đất, đôi tay không ngừng đánh vào đùi gào khan:
“Muốn mạng mà, thật không có thiên lý, quan phủ lão gia đánh người, đều đến xem đi! Làm quan đánh người!”
Chỉ tiếc đây là trong nha môn, bà ta dù ra biểu diễn, cũng không có bá tánh hưởng ứng phụ họa.
Hoàng lão cha bị Tề Viễn ấn ở trên mặt đất cũng nghẹn khí thét to, “Cho dù là Thiên Vương lão tử, quản trời quản đất cũng không thể quản cha mẹ chồng giáo huấn con dâu!”
“Chỉ cần nàng vẫn là người sống, bản quan vẫn quản được!” Cũng không biết là ai mang ghế dựa tới, Bàng Mục đại mã kim đao ngồi xuống trước mặt hắn, lạnh như băng nói, “Chuyện nhà người khác, bản quan cũng không phải mới quản một hai lần, ngươi nếu không phục, vậy vào kinh cáo trạng. Nếu như không dám, thì ngậm miệng lại cho bản quan!”
Nói lý lẽ, người nhà chết là việc lớn, mặc kệ là ai khi đối diện với họ cũng khoan dung một chút, nhưng gặp phải điêu dân, la lối khóc lóc om sòm trong nha môn, người ta muốn khoan dung cũng không nổi.
Hoàng lão nương căn bản còn không phục, tiếp tục vỗ đùi gào khóc, nhưng khóc nửa ngày cũng không có người phản ứng, giọng nói mất dần, đành phải quỳ rạp trên mặt đất ho một trận mãnh liệt.
Bàng Mục chỉ ngồi ở chỗ kia thờ ơ lạnh nhạt, chờ hai lão an tĩnh lại, lúc này mới lạnh lùng nói: “Nháo đủ rồi?”
Đôi mắt Hoàng lão cha bay nhanh xoay vài vòng, thấy không có bá tánh ở đây, trực tiếp gân cổ lên nói: “Sao không thấy hung thủ giết người? Giết người xong muốn chạy, không định bồi thường