Tần tri huyện mở phong thư, nghênh diện chính là chữ viết quen thuộc.
“Này, đây là mặc bảo* của Liêu tiên sinh!”
*: chữ viết, bút tích.
Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn sinh ra một loại bản năng trân quý, xúc động……
Liêu Vô Hà sở dĩ thanh danh tại ngoại, một là đầy bụng tài học không ai bằng, cỏn một cái khác chính là tài viết chữ đẹp khiến người truy tìm, sưu tầm. Làm cho chữ viết của hắn lưu truyền ra bên ngoài cực ít, thường thường ngẫu nhiên thiệp mời, thư từ được người trân trọng cất giấu, hiện giờ càng ít đi.
Tần tri huyện nhiều năm qua hao hết tâm tư, cũng chỉ tìm được nửa câu đối tự tay Liêu Vô Hà viết, sớm đã dán ở trên tường, hang ngày làm việc ở trong thư phòng, thường xuyên viết lại, đánh giá. Đến nỗi câu đối này có phải là ai đó trực tiếp trèo cửa lớn Liêu phủ trộm xé xuống hay không…… Người đọc sách không cần để ý những chuyện nhỏ nhặt này!
Thấy là Liêu Vô Hà tự tay viết thư, Tần tri huyện đột nhiên có loại cảm động đã lâu mới được coi trọng, hít một hơi thật sâu, lúc này mới xem tiếp.
Nếu thật sự bàn về bản lĩnh lừa người, Liêu Vô Hà tự nhận thứ hai, chỉ sợ không ai dám xưng thứ nhất.
Lời trong miệng hắn rực rỡ tựa hoa sen, dưới ngòi bút lại điên đảo càn khôn, lời viết trên giấy là lời nói rỗng tuếch, không có một chút ý nghĩa thực tế. Cái gì mà “Ngươi mấy năm nay tận tâm tận lực lo liệu chính vụ, đại nhân nhà ta đều nhìn thấy, ghi tạc ở trong lòng, thật sự là vất vả…… Đại nhân lòng nóng như lửa đốt, văn nhân chúng ta nặng nhất chính là danh tiết, vạn mong làm người cao khiết (cao thượng và trong sạch) không tì vết, làm vị quan tốt có thể tạo phúc cho bá tánh, chớ có bị kẻ gian lợi dụng mà dẫn đến sai lầm, làm tổn hại bản thân……” Vân vân.
Những lời này đối với người khác, có vẻ chỉ là thủ đoạn quan trên động viên, nói lời khách sáo khích lệ tinh thần cảnh giác, nhưng người nói vô ý, người nghe có tâm, người nghe khác nhau có thể diễn giải ra ý tứ khác nhau, đối với Tần tri huyện mà nói, quả thực những câu này đánh trúng tâm hắn, cuối cùng chỉ tập hợp lại thành một câu:
Bọn họ đã biết!
Đáp án này dọa Tần tri huyện sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng ngoài nỗi sợ hãi, còn có loại cảm giác giải thoát, nhẹ nhõm không nói rõ được……
Khi trong lòng Tần tri huyện dao động hết sức điên cuồng, Yến Kiêu lại lôi kéo Bạch Ninh khen Liêu Vô Hà hết lời, thổi phồng đến mức không góc chết
Kế ly gián lần này về hình thức ban đầu nàng nghĩ ra không sai, Liêu Vô Hà cũng tỏ vẻ tán thưởng, nhưng hai người lại có bất đồng về mục tiêu.
Yến Kiêu vốn là muốn nhằm vào Phương Phong, dù sao cũng là nữ nhi của hắn chết, mặc kệ trên phương diện nào càng có thêm động cơ.
“Tình yêu thương con?” Liêu Vô Hà vừa nghe liền cười, lời vừa nói ra, nếu thật sự rơi xuống nước, hận không thể độc chết cá, “Người nguyện ý dâng nữ nhi của mình ra, tất là hạng người tàn nhẫn độc ác, chỉ sợ đã không thể gọi là người, kế ly gián chưa chắc thực hiện được.”
Phương gia bây giờ tuy rằng xuống dốc không phanh, nhưng một con tàu hỏng vẫn còn ba vạn cái đinh, lại ở trên địa bàn của hắn, nếu năm đó hắn thật sự không muốn, ai dám cưỡng ép? Hiện giờ đã qua mấy năm, nếu hắn có ý niệm thay nữ nhi giải oan, cũng không đến mức không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Yến Kiêu nhớ kỹ lời này ở trong lòng “Xác thật, ta cũng có chút phân vân, cho nên cố ý tới nghe cao kiến tiên sinh.”
Kế ly gián này, cơ hội chỉ có một lần, dùng tốt, làm ít công to; dùng không tốt, không chừng sẽ phản tác dụng với chính mình.
Liêu Vô Hà lắc cổ tay, gấp quạt lại, ở trên mặt bàn viết một chữ Tần.
Yến Kiêu và Bạch Ninh nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, “Nhưng tiên sinh, Tần tri huyện kia thấp cổ bé họng, rõ ràng ở tầng phía dưới, có khả thi không?”
Liêu Vô Hà nhoẻn miệng cười, “Phương Phong làm người thanh cao kiêu ngạo, coi trọng thanh danh hơn bất kỳ thứ khác, nếu sự tình như các ngươi dự tính, dù là kề dao vào cổ, hắn cũng sẽ không bao giờ thừa nhận cái chết của nữ nhi mình không rõ ràng.”
“Về phần Trương Hoành và Ngưu Thụy, hai người chính là anh em cột chèo*, một tổn cùng tổn một vinh cùng vinh, quan hệ không tầm thường. Nếu gặp phải chuyện này, chỉ sợ sẽ nói cho đối phương đầu tiên, đến lúc đó kế ly gián tự sụp đổ.”
*: hai người lấy hai chị em cùng một nhà.
“Vương gia không cần nhắc tới, cũng thế. Cuối cùng chính là Tần tri huyện, các ngươi có từng để ý, Phương gia sống ở huyện thuộc thẩm quyền của Tần tri huyện, chiếu theo pháp luật, nếu chẳng may có người chết ngoài ý muốn, quan phụ mẫu địa phương trước tiên nên phái ngỗ tác đi xác nhận nguyên nhân cái chết.”
Yến Kiêu hô hấp dồn dập, ánh mắt sáng lên, “Nói cách khác, rất có thể chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Tần tri huyện, hắn là bị kéo lên thuyền!”
Người Phương gia cố gắng che dấu cái chết của Phương Lê Tuệ, chắc chắn không qua được mắt tri huyện, nếu nói trước đây có giao tình, xác suất rất thấp.
Bạch Ninh cũng vỗ tay nói phải.
Liêu Vô Hà mỉm cười gật gật đầu, “Nhân mệnh quan thiên (sinh mệnh là chuyện của trời), người bình thường không thể định đoạt. Ngưu Thụy đã thất thế, Trương Hoành so với hắn cũng chỉ là ngoại quan cao hơn một bậc mà thôi, quản không được hết, nếu hắn thật sự muốn đề cao chính nghĩa, làm sao có thể gió êm sóng lặng như thế.”
“Cho nên sở dĩ hắn gia nhập, hoặc là có lòng sở cầu, hoặc là bị mấy nhà liên thủ tạo áp lực ép buộc, nhưng bất kể là lý do nào đều cực kỳ không ổn định.”
Đã hai năm trôi qua, Tần tri huyện cũng chưa được chỗ tốt nào, chỉ sợ bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Bạch Ninh cười to, “Nếu là cầu lợi, tự nhiên không ai có thể cho nhiều hơn so với Định Quốc Công; nếu là bị người bức bách, hiện giờ đúng lúc cầu Quốc công gia thay hắn chủ trì công đạo.”
Yến Kiêu chỉ cảm thấy thông suốt, vội vàng đứng dậy hướng Liêu Vô Hà hành lễ, “Tiên sinh thật có cao kiến*, nghe ngài nói chuyện một buổi hơn mười năm đọc sách! Làm như vậy đi!”
*: ý kiến hay và sáng suốt hơn hẳn những ý kiến thông thường.
Sau khi thư và cả quà tặng ngày lễ được gửi đi mà thật lâu vẫn không thấy hồi âm, Yến Kiêu cảm thấy nôn nóng bất an, Liêu Vô Hà lại ở tư thế Lã Vọng buông cần**, tự tin cười, “Một gậy này, xem như đánh trúng.”
**: điển tích “câu cá chờ thời” của Lã Vọng (Khương Tử Nha), ý nói người làm việc lớn nên có đức tính kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ chín muồi để làm nên việc lớn.
Thư từ, quà tặng trong ngày lễ chẳng qua để hợp quy củ, phép tắc thôi, nếu Tần tri huyện thật sự quyết tâm đi đường tối, hoặc là giả ngu, hoặc là khinh thường, e rằng giờ phút này đã sớm hồi âm.
Đảo mắt kỳ thi hương đã kết thúc, nhưng Bàng Mục và đám người giám thị vẫn phải tiếp tục nhốt mình ở trường thi để chấm bài, vì họ sợ giám khảo thông đồng, cấu kết với thí sinh bên ngoài, có muốn đến đưa cơm cũng không được.
Vệ Lam cũng phải trở về Đô Xương phủ tham gia kỳ thi, không có khả năng vừa thi xong trở về nhà luôn.
Trung thu yến năm nay thiếu vắng người, thật là quạnh quẽ, vắng vẻ.
Cũng may, Đồ Khánh phụ trách tuần tra bên ngoài, buổi tối ngày mười lăm tháng tám đổi gác với người khác, tranh thủ thời gian trở về dùng bữa .
Người phía dưới tặng rất nhiều cua, tôm béo ngậy, từ song cũng có, từ hồ cũng có, Yến Kiêu trổ tài, nào là cua sốt, cua sốt cay, tôm om dầu, tôm rim tỏi ... đầy một bàn lớn, mọi người ăn thập phần đã ghiền.
Thấy Yến Kiêu thường xuyên thất thần, Nhạc phu nhân cười an ủi nói: “Đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sau này còn có nhiều dịp như thế này.”
Hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Thời đầu chiến tranh, các tướng sĩ ra đi thường phải tính theo năm, sinh tử không biết, chỉ có thể mỏi mắt mong chờ. Hiện giờ chỉ cách mấy con phố, lại biết bọn họ gió thổi không tới, mưa rơi không đến, còn có ăn có uống, có cái gì cần phải lo lắng?
Yến Kiêu: “……”
Ta một chút cũng không thấy được an ủi?
Phải nói tâm ngài thật sự rất lớn, nếu giống như lão thái thái nói, gặp phải loại chuyện như này chẳng lẽ không nên tiếc nuối việc nhi tử không thể cùng mình ngắm trăng thưởng nguyệt sao?
Đồ Khánh mỉm cười nói: “Không thể ăn, chẳng lẽ không thể nghe sao? Ta sẽ đem mỹ vị này nói tỉ mỉ, chi tiết cho đại nhân và bọn họ nghe là được.”
Nếu không nhìn vào con cua mập mạp trên tay hắn, mà chỉ nhìn vẻ mặt chân thành này, ai có thể nghĩ vị công tử ca này nói mấy lời thiếu đòn như vậy?
Yến Kiêu đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi thật sự có khả năng trở thành đồng tri đầu tiên bị quan giám thị đánh chết!”
Mọi người cười to.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại thưởng mấy chục bồn cúc hoa do Phi Hổ Đường và Hắc Long các lấy danh nghĩa cảm tạ gửi đến, dưới sự dẫn dắt hạ của Liêu Vô Hà, mỗi người phải làm một bài thơ. Yến Kiêu và Bạch Ninh, hai người không thể thuyết phục, lập tức dùng chiến thuật rút lui……
Vốn tưởng rằng hôm nay cứ trải qua một cách bình lặng như vậy, bên ngoài đột nhiên có người gửi thiệp tới nói muốn gặp Liêu Vô Hà, nói rõ có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Liêu Vô Hà nhận lấy tấm thiệp nhìn qua một cái, khẽ cười một tiếng sau đưa cho Yến Kiêu, “Như thế, chúng ta cũng coi như một lần giống Khương Thái Công (Khương Tử Nha).”
Yến Kiêu nhìn lạc khoản, “Tam Hoành?”
Liêu Vô Hà ra hiệu bảo nàng và Bạch Ninh, Đồ Khánh đến thư phòng, “Thời trẻ khi ta còn là thiếu niên khinh cuồng, từng làm một bài luận, diễn giải Tần quốc cổ là đất tam hoành*. Bài luận này không được truyền lưu rộng rãi, người biết đến nó không nhiều lắm, Tần tri huyện cũng có chút ý tứ.”
*: hoành-nghĩa là nét ngang, trong chữ Hán ba nét ngang nối với nhau thành chữ “vương” 王.Thời chiến quốc, 6 nước (Hán, Triệu, Ngụy, Sở, Yên, Tề) liên kết với nhau để chống với nước Tần. Tần Thủy Hoàng là người tiêu diệt 6 nước thống nhất thiên hạ. Mà 6 nước nối với nhau cũng thành ba nét ngang. Theo mình hiểu là ý nói ở đâu có những người như Liêu Vô Hà thì tất ở đó như đất Tần, dù có bao nhiêu người như Tần tri huyện cũng đánh bại một Liêu Vô Hà. (ai có cách hiểu khác đúng hơn thì bình luận nhé).
Đám người Yến Kiêu nhìn nhau, thầm nghĩ ngài đừng trẻ lại, ngài lúc này còn chưa đủ cuồng sao?
Nói như vậy…… Có phải hắn cũng lợi dụng ưu thế của thần tượng để bộc lộ ý tứ?
Nghĩ đến đây, Yến Kiêu không hiểu sao lại có một chút cảm giác thân thiết đối với Tần tri huyện. [Vì cùng chung thần tượng chứ sao!!!]
Sau đó, người sai vặt dẫn đến một người khả nghi dùng áo choàng che kín người, khăn quàng cổ che mặt, hắn vừa vào cửa thấy có bốn người ngồi bên trong, trong đó có hai người là nữ tử, cả người sững sờ.
“Tần tri huyện?” Liêu Vô Hà vân đạm phong khinh nói, “Tại hạ Liêu Tịch.”
Tần tri huyện lập tức hoàn hồn, vội bỏ áo choàng và khăn quàng cổ, lộ ra một gương mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, đôi môi run rẩy, “Ngài, ngài chính là Liêu tiên sinh?”
Yến Kiêu chú ý đến hai chân hắn muốn khuỵu xuống, là bộ dáng muốn bái lạy nhưng lại cố kìm nén.
Thấy sắc mặt Tần tri huyện chật vật, Liêu Vô Hà