Biết đến người mình tổn thương là người Tiên Kiếm tông, đã vậy còn là học sinh của vị đại năng thanh danh vang dội Tưởng giới kia, Nguyễn Lăng có chút chột dạ, thế nhưng nàng không hề vì thế mà sợ hãi hay nịnh nọt Mục Ly.
Nàng lập tức nói: “Ra là người Tiên Kiếm tông, thất lễ rồi.”
Mục Ly cười đáp: “Đã biết lẫn nhau, vậy thì mong cô có thể phối hợp, nói ra những gì cô biết về tình trạng nơi đây.”
“Được.” Nguyễn Lăng bắt đầu giải đáp thắc mắc của hai người.
Mà Vũ Gia Minh lại càng hiểu biết thêm về tình trạng hiện giờ của thành phố này.
Chuyện là trong cuộc chiến tranh đoạt quyền khống chế thành phố, có tất cả hai thế lực lớn, theo thứ tự là Tiên Kiếm tông cùng Hoa Hồng thư viện, hai thế lực tầm trung, lại còn là hai thế lực phụ thuộc cho hai thế lực lớn kể trên, lần lượt là Quy Kiếm các cùng Thiên Hổ kị sĩ đoàn, còn có một số thế lực nhỏ khác không nằm trong cuộc chiến, chỉ đơn thuần là tiến đến kiếm lợi lộc, tranh thủ thừa nước đục thả cần câu.
Ngày đầu tiên tiến đến, không có động tĩnh, tất cả đều đang ẩn núp, chờ đợi một cơ hội, ngay sau đó hai hôm thì có một tên tự xưng là Douge Hart xuất hiện.
Hắn tuyên bố rằng toàn bộ thực phẩm trong thành phố đều có chứa bọ của hắn, sau hai ngày xác định tất cả tưởng khiển giả trong thành phố đều đã ăn vào bọ của hắn, bất cứ sinh mạng của ai đều nằm trong tay của hắn.
Douge Hart yêu cầu tất cả phải tuân theo trò chơi của hắn, bằng không sẽ phải trả giá bằng sinh mạng.
Một người cô gái trẻ tuổi, tóc vàng búi lên bước đến, đặt ba tách cà phê lên mặt bàn cùng một hộp đường, Nguyễn Lăng thấy vậy, nhìn cô rồi gật đầu nói cảm ơn.
Cô gái kia nào có tâm tư nhìn Nguyễn Lăng, ánh mắt cô dán chặt lên người Mục Ly, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm có.
Mà Mục Ly không biết đang suy nghĩ gì, tuy biết có người nhìn chằm chằm mình nhưng cũng không thèm để ý.
Phải để Vũ Gia Minh ho khù khụ vài cái, cô gái mới giật mình nhìn cậu.
Vũ Gia Minh không nói chỉ chỉ Nguyễn Lăng.
Lúc này cô gái mới bừng tỉnh hẳn, chắc là lúc vô thức vẫn nghe thấy Nguyễn Lăng nói lời cảm ơn, thành ra bây giờ cuống quýt xin lỗi Nguyễn Lăng, để khi Nguyễn Lăng nói không có gì thì mới rời đi, ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn Mục Ly.
Cậu ta lúc này nhìn Vũ Gia Minh, nhăn mày hỏi: “Các cô gái ở thế giới này đều trực tiếp như thế sao?”
Vũ Gia Minh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, chắc tùy người.” Dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào như vậy.
Rồi Mục Ly cũng không chú ý đến vấn đề đấy nữa, lại nhìn Nguyễn Lăng.
Nguyễn Lăng nhìn cà phê đen tỏa ra hơi thơm phảng phất, cầm tách cà phê lên, nhấp môi.
“Các ngươi không có gửi tin báo ra bên ngoài? Hay là thoát ra?” Mục Ly hỏi.
“Vô ích.” Nguyễn Lăng nói: “Đã từng có người coi thường, lén ban đêm rời đi, hôm sau xác của hắn liền xuất hiện trên mặt biển, mất đầu.”
Vũ Gia Minh cau mày: “Đội Điều Tra Đặc Biệt Đế Quốc không can thiệp sao?”
— QUẢNG CÁO —
Mục Ly trả lời: “Những thành phố không thuộc đế quốc, bọn hắn sẽ không quản đến.”
Trong thành phố xảy ra án mạng đặc biệt nghiêm trọng, lại còn dính đến siêu phàm, trong khi cơ quan xử lý lại không có, chỉ có một đám không phải người thường âm thầm tranh đấu, có thể từ đó thấy được mức độ nghiêm trọng của thành phố, dọa sợ không biết bao nhiêu người thường.
Uống một hớp cà phê, Nguyễn Lan bày ra bộ dáng hưởng thụ, khiến Vũ Gia Minh nhìn mà thấy kì lạ, cậu lên tiếng: “Sinh mạng bản thân bị nắm trong tay đối phương mà cô vẫn có tâm trạng đấy sao?”
“Tại sao lại không chứ? Tôi rất thích cà phê, hơn nữa bản thân cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, có thể thư giãn một chút.” Nguyễn Lăng đáp, “Hơn nữa Douge Hart rất mạnh, tôi nghĩ hắn đã là cấp sáu đỉnh rồi, đánh không lại, đánh không lại.”
“Hắn giao nhiệm vụ kiểu gì? Giao người truyền đạt đến sao?” Nếu như là vậy, có thể ra tay từ người truyền đạt.
“Không.” Nguyễn Lăng chỉ chỉ cái đầu, “Âm thanh kinh tởm của hắn xuất hiện ngay trong đầu.”
Nhướng mày, Vũ Gia Minh thì thào, sau đó đè giọng mà hô: “Ngay trong đầu?...Con bọ đã bám dính vào não rồi?!”
Nguyễn Lăng mỉm cười, lại uống thêm một ngụm cà phê, nói: “Hắn gọi đó là nhân trùng.”
Nhìn thấy Nguyễn Lăng như vậy, da đầu Vũ Gia Minh bỗng run lên, âm thầm cậu hô đáng sợ.
Giờ phút này Vũ Gia Minh có loại cảm giác bản thân đã rơi vào bộ phim kinh dị nào đó vậy, mà cậu sợ nhất chính là thái độ bình thản khi biết có thứ đang sợ trong người như Nguyễn Lăng, cứ giống như một giây sắp tới đầu cô ta sẽ nát tan tành vậy.
“Cô…đừng có cười nữa được không?” Cậu cảm thấy nụ cười này thật có chút kinh dị.
“Ơ?” Nụ cười trên mặt Nguyễn Lăng cương cứng, sau đó là tiếng cười gượng.
Mục Ly cũng có chút nổi da gà, không chỉ vì thái độ của cô ta, một phần còn là ám ảnh nụ cười của cô chị nhà Hogresis.
Nhận ra hai tên đàn ông trước mặt mình có vẻ rất không thích mình cười, khóe miệng Nguyễn Lăng chìm xuống, cả khuôn mặt từ ranh mãnh nay lại có thêm nét lạnh lùng.
Thấy được nét lạnh lùng ấy hao hao giống Hàn Vân, cả hai người đồng thời thả lỏng lại, Vũ Gia Minh cảm thấy thế này thật sự tốt hơn quá nhiều so với vừa rồi.
Khóe mắt Nguyễn Lăng co giật, có chút không thể tin nổi nhìn hai người kia.
Vũ Gia Minh không nhận ra một chút vi diệu trên mặt Nguyễn Lăng, cậu hỏi: “Nhiệm vụ của cô là gì? Là ám sát chúng tôi à?”
Nếu thực sự là Douge Hart giao cho Nguyễn Lăng nhiệm vụ như vậy, chứng tỏ bọn họ đã bị để ý tới ngay từ đầu.
“Không.” Nguyễn Lăng nói: “Các cậu chỉ là vô tình mà thôi.
Nhiệm vụ của tôi là tấn công một tưởng khiển giả bất kì trong khoảng thời gian từ mười giờ đến mười hai giờ tại một địa điểm được chỉ định, duy trì trận đấu trong năm phút và sử dụng tưởng năng thúc đẩy tưởng lực một lần, tôi sẽ thử tấn công từng người, nếu như là người thường tôi sẽ bỏ qua, còn nếu là tưởng khiển giả thì…cậu biết rồi đấy.”
Nhíu mày thật sâu, Vũ Gia Minh lên tiếng: “Một địa điểm chỉ định? Là đoạn đường ngoài kia sao?”
— QUẢNG CÁO —
Nguyễn Lăng gật đầu: “Đúng vậy, hắn là có dự định đẩy tôi vào cái chết đây mà.”
Xác thực, con đường ngoài kia dẫn đến quảng trường Danh Lợi, nơi mà vừa diễn ra án mạng, thành ra con đường dẫn đến đấy sẽ rất ít người, mà tưởng khiển giả lại càng ít.
Nếu như không may, có lẽ đến hết thời hạn Nguyễn Lăng cũng sẽ không gặp được ai, mà tình trạng bết bát hơn đó là gặp được một