" Ta chết, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn! " Số 9 dùng sức nắm lấy bàn tay đang xỏ xuyên thân mình, giọng điệu tàn nhẫn.
" Ngươi chết, cái giá nào ta cũng có thể trả! " Người còn lại nắm chặt tay, tinh thạch của Tang thi vương rốt cuộc bị cô làm tan vỡ.
...
Số 9 chỉ cảm thấy thật đau đầu, giống như não cậu tan nát rồi bị dán lại, tan nát rồi lại bị dán lại.
Chờ một chút! Đau?cậu chưa chết?!
Số 9 mở bừng mắt, chỉ thấy một mảnh xanh lục dạt dào tràn đầy sức sống đập vào mắt cậu.
Màu xanh...!Đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy màu xanh? Tận thế tiến đến, thứ gì không thể thích ứng đều chết, thứ gì có thể thích ứng thì đã biến dị hết, mấy thực vật ở mạt thế trở nên cực kì rực rỡ, mọc gai, có độc, ăn thịt, di chuyển...!Tóm lại chúng nó trở nên cực kỳ vặn vẹo, còn không thể tạo ra oxi.
Khiến cậu mỗi lần hít thở không khí đều cảm thấy như bị nhét vào đống rác, vừa hôi vừa khó thở.
Số 9 hít một hơi không khí trong lành, ánh mắt trở nên mê mang.
Đây là đâu? Thiên đường à? Không đúng, người xấu như cậu phải đến Địa Ngục chứ?
Ánh mắt, âm thanh, cảm xúc...!Tật cả đều thật chân thật, nhưng nó lại làm số 9 cảnh giác.
Số 9 hái một mảnh lá cây bỏ vào miệng, vị giác cảm nhận được sự đắng chát nhè nhẹ và mùi vị đặc trưng của lá xanh.
Bởi vì nó quá chân thật, nó quá tốt đẹp, khiếncậu càng thêm cảnh giác.
Đây là...!Bộ não trong thùng?*
Không, không đúng, nhân loại sắp chết hết rồi, tang thi không cócậu thì càng loạn, huống hồ tinh hạch củacậu đã bị bóp nát...
Tinh hạch!
Nghĩ đến tinh hạch, mắt số 9 sáng lên, cậu thử điều khiển dị năng được dự trữ trong tinh hạch, rõ ràng nó đã bị bóp nát nhưng hiên giờ lại có thể sử dụng!
Thế giới này là giả tạo!
Số 9 kết luận, có lẽ sau khicậu chết mấy trăm năm con người chiến thắng hoặc tang thi chiến thắng, tóm lại bọn họ hứng thú vớicậu, vì vậy nhét nãocậu vào thùng, chơi đùa ý thức củacậu.
Số 9 thử ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh này không biết có bao nhiêu thứ giám sát nhỉ? Nhưng số 9 chỉ cảm thấy bầu trời trong thật trong, sạch sẽ như tròng mắt của người chết, hoàn toàn không có cảm giác bị giám sát.
Chẳng lẽ sau bao nhiêu năm, não củacậu đã đánh mất trực giác dã thú?
Thật là, thanh kiếm dù tốt đến mấy mà không dùng nó cũng sẽ gỉ.
Thôi, dù sao đây cũng chỉ là mô phỏng, cậu cũng đã từng chết một lần.
Lần này không cần gồng mình như con mèo nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh nữa.
Cậu sẽ thử sống một cuộc sống mình thích, bị chán ghét, bị phản bội, bị hãm hại gì đó hình như cũng chẳng quan trọng nữa.
Suy nghĩ thông suốt, tâm tình của số 9 đột nhiên tốt lên.
Giám sát thì giám sát, thực ra trước khi chết,cậu thật sự rất muốn nhìn lại cảnh đẹp trước khi tận thế, nơi đó con người còn là con người, thức ăn còn là thức ăn, nhân tính còn là nhân tính.
...
Cánh rừng này rất rậm rạp, xanh tốt, cổ thụ cao chọc trời, nhưng dưới bóng râm lại không có sự âm u và cảm giác dựng tóc gáy khi bị rình coi.
Thật tốt.
Số 9 gác tay sau ót, cảm nhận từng trận gió mang theo hương cỏ cây nhè nhẹ, bước chân dẫm lên lá dụng vang lên âm thanh vui tai
Thật tốt.
Số 9 lần nữa cảm thán.
Rất nhanh cậu đã nghe được tiếng nước róc rách, mắt số 9 sáng lên, tung tăng chạy đi muốn nhìn thử nước suối trong lành trong cổ tích.
Tiếng nước phát ra từ một con suối nhỏ, dòng nước róc rách êm tai, những con cá nhỏ tung tăng trên, vừa nhìn đến cá nhỏ, bụng số 9 cũng vang lên âm thanh của sự đói khát.
Thực tế sau tận thế số 9 vẫn luôn chịu sự đói khát, ban đầu là do cậu gầycậuếu không làm được việc đổi lương thực từ căn cứ người sống sót,