Xe chạy ra khỏi quân khu, vì Lăng Sâm cũng ở trên xe nên mọi thủ tục đều được thông qua nhanh chóng.
Trên xe Hàn Chi, Lưu Ly đang liên thanh nói.
“Chị dâu, chị thật xinh đẹp. Hèn gì lão đại khăng khăng một mực nói với mọi người là đã có vợ, không muốn tiếp bất cứ một cô gái nào, dù là con gái của nhân vật có quyền thế trong căn cứ.”
“Lão đại của em có rất nhiều người theo đuổi sao?” Hàn Chi cũng tò mò hỏi lại.
“Đương nhiên ạ, anh ấy đẹp trai, nhà có quyền, năng lực giỏi, dị năng lại cao. Chị cứ tưởng tượng như một đám mèo hoang bu quanh một miếng thịt mỡ vậy. Có điều, lão đại chướng mắt những người đó. Hễ có người chặn đường đòi làm quen thì lão đại liền nói “mấy người còn không bằng một ngón chân của vợ tôi, biến giùm chỗ khác đi.” Vậy đó ạ.” Lưu Ly bắt được đề tài liền nói không ngừng, còn giả lại giọng điệu của Lăng Sâm lúc đuổi mấy cô gái đeo bám đi.
“Hừ, mấy người đó so với vợ anh còn chưa đủ tư cách xác dép.” Lăng Sâm cảm thấy đây là điều đương nhiên, vợ mình lúc nào cũng là tốt nhất.
“Anh chỉ nói nhảm là giỏi.” Hàn Chi liếc xéo Lăng Sâm, còn anh thì cười ha hả.
“Em muốn đi chỗ nào thu thập?” Lăng Sâm hỏi Hàn Chi.
“Em không rành đường, anh cứ xem chỗ nào có thể lấy được đa dạng các loại đồ dùng hay thức ăn thì đi đến đó đi. Mình đến đó rồi em xem có thứ em cần hay không.” Hàn Chi không biết đường, cô có bản đồ nhưng cô lười xem lắm. Nếu Lăng Sâm đi cùng thì để anh dẫn cô đi đi.
“Được, vậy mình đi trung tâm thương mại ở thành phố H đi. Ở thành phố M này, bên quân đội đã thu thập hết các siêu thị lớn rồi.” Lăng Sâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định.
“Được, để em báo cho xe sau.” Lưu Ly nhanh tay lấy bộ đàm ra thông báo.
Bộ đàm này là được chuyên viên nghiên cứu chế tạo riêng, lúc trước được dùng cho bộ đội đặc chủng. Nó giúp người dùng liên hệ được với nhau trong phạm vi 500m.
“Đi từ đây đến thanh phố H phải mất cả một ngày, sáng mai, chúng ta mới có thể đến nơi. Bây giờ, chúng ta tranh thủ chạy đến chiều, rồi kiếm nhà trống vào ở tạm một đêm. Nếu trên đường gặp được cửa hàng, siêu thị hoặc trạm xăng thì mọi người ghé vào thu thập thêm. Chi Chi, em mệt không? Ngủ một lúc đi.”
Lăng Sâm thông báo tuyến đường cần đi, cũng không quên quan tâm Hàn Chi.
“Em đâu có yếu vậy. Anh nếu mệt thì nói em lái thay cho. Em như thế nào anh cũng biết mà.” Hàn Chi cười lộ ra lúng đồng tiền ở hai bên má, nhìn Lăng Sâm nói.
Lăng Sâm chỉ nhìn Hàn Chi cười rồi hơi ngẩn ngơ. Đây là nụ cười thật lòng nhất mà anh từng thấy ở cô. Từ khi quen biết Hàn Chi, anh để ý thấy cô rất ít cười. Cô cười lên thật đẹp. Nếu không phiải đang đi trên đường thì anh chỉ muốn nhào qua hôn cô một cái.
Lỗ tai Lăng Sâm đỏ lên, anh mất tự nhiên quay đầu nhìn phía trước. Hàn Chi thấy Lăng Sâm ngại ngùng thì càng cười tươi hơn, thầm nghĩ “Anh ấy còn rất ngây thơ nha, đáng yêu quá.”
Lưu Ly ngồi phía sau, nhìn hết một màn hai người liếc mắt đưa tình. Tại sao phải để cô chứng kiến cảnh ngọt ngào này chứ? Nhìn thấy mà ê cả răng. Lưu Ly chỉ còn cách dựa vào thành ghế sau giả vờ ngủ.
Xe cũng lâm vào im lặng.
Thời tiết hôm nay đang dần nóng lên, trong xe có máy điều hòa nên mọi người cũng đỡ hơn một chút. Xe đi ngang qua một trạm xăng, Lăng Sâm quyết định dừng lại để thêm nhiên liệu cho xe.
Dừng xe trước trạm xăng, Lăng Sâm và mọi người xuống xe, chỉ có Hàn Chi bị hắn bắt ngồi trên xe không cho bước xuống. Việc lao động tay chân nhỏ nhoi này, hắn còn bắt cô làm thì thật quá tệ rồi.
Những người khác cũng nhao nhao bảo Hàn Chi cứ ngồi trên xe, đừng bước xuống. Hàn Chi cười khổ, đây là mọi người xem cô như thủy tinh để bảo vệ rồi. Tự nhìn lại mình, cô càng buồn bực, thân hình này đúng thật nhìn rất mềm yếu, tuổi lại nhỏ nên không ai nghĩ cô sẽ làm nên được chuyện gì.
Thôi, cô cũng không cưỡng cầu, cho cô ở không cô còn cảm thấy mừng. Dạo này, Hàn Chi rất lười, cô không muốn làm gì hết. Thai của cô chỉ mới gần hai tháng