Giờ còn một vấn đề nữa, Hàn Chi phải tìm cách cho ông bà ngoại và một nhà của cậu đến đây, cái này khá đau đầu đây. Thân thể này mới chỉ gần 18 tuổi thôi, nói chuyện giật gân như tận thế ai mà tin được cơ chứ. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là số của cái tên ăn vạ, tên này có chịu thôi đi hay không?
"Gì?" Tiếng cô khó chịu hỏi.
Được Lăng Sâm điện thoại tới mà còn khó chịu, Hàn Chi là người đầu tiên. Cô là người đầu tiên lại gần hắn mà hắn không cảm thấy khó chịu, cũng là người phụ nữ đầu tiên của Lăng Sâm. Hàn Chi cũng là người đầu tiên không muốn dính dáng đến hắn.
"Mới đi Hàn gia về nhỉ, có cần nơi nương tựa không, anh không ngại."
"Nhưng tôi ngại. Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây." Cô trả lời.
"Khoan.. Anh là người giàu nhất thành phố M, có mạng lưới mua bán vũ khí, có lượng lớn vật tư, người khỏe mạnh, còn thường xuyên rèn luyện, suy nghĩ đi rất có giá trị làm chỗ dựa đó."
Càng ngẫm lại, Lăng Sâm sao cứ như đang chào giá bản thân thế này.
Tiểu trợ lý Lưu Khiêm đứng gần đó thì đang cố làm thấp nhất sự hiện hữu của bản thân. Hắn là ai? Hắn đang ở đâu? Hắn đang nghe thấy cái gì vậy trời? Có khi nào bị diệt khẩu không?
Hàn Chi nghe giọng điệu hắn thiếu chút nữa là bật cười. Lần đầu có người hy vọng bản thân được cô trưng dụng, còn người giàu nhất nước M.. khoan, có lẽ nhờ hắn giúp đưa nhà ông ngoại sang đây chắc may có thể.
"Có một việc cần anh giúp, nếu làm được tôi sẽ cố chấp nhận anh. Anh giúp tôi mời người của Lâm gia ở thành phố A về nhà tôi được không? Tôi cũng không tin anh điều tra biết tôi đi đâu mà không biết nhà của tôi."
"Được. Nếu thế giới này thật sự thay đổi thì em sẽ nuôi anh sao?"
"Nếu anh đem được người Lâm gia đến nhà tôi thì tôi đáp ứng yêu cầu của anh."
"Được." Lăng Sâm trả lời dứt khoát, cúp điện thoại đi xử lý.
Lăng Sâm không phải là một người hời hợt. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Chi khi cô vừa mở cửa bước vào thì bản thân hắn đã nhận định cô. Không lý do, Lăng Sâm chỉ biết cô rất đặc biệt đối với hắn. Ở Hàn Chi, mọi thứ đều làm hắn mê muội, không cần bất cứ lý do gì. Đang miên man thì điện thoại run lên, là cô gọi cho hắn.
"Sao?" Giọng hắn ôn nhu đến cả hắn cũng bất ngờ.
Hàn Chi rõ ràng nghe giọng hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
"Đọc số tài khoản." Hàn Chi nói.
Lăng Sâm vô thức đọc ra một dãy số. Vừa đọc xong, bên kia liền cắt điện thoại. Hắn trừng điện thoại không chớp mắt.
Không lâu lắm, tài khoảng báo có tin nhắn chuyển khoản, Hàn Chi chuyển cho hắn 200 triệu, tin nhắn kèm là "Cho, không cần đưa lại." Hắn cần cô cho tiền? Thôi vậy, tiền này dùng để mua thêm vật tư cho cô cũng được.
Bên này, Hàn Chi không cần mua gì nhiều, cô đã mua rất nhiều, đa số là nhu yếu phẩm. Còn đồ ăn, trong không gian cô tích trữ hơn 100 năm dê, bò, gà, vịt.. chúng nó có thể lập cả một cuốn thật dày hộ khẩu. Rau dưa, trái cây các thứ càng không cần, không gian có, còn là rất nhiều. Xe có, chỉ không có nhiều xăng xăng thôi, giờ cô chỉ cần sửa chữa nhà với mua xăng, dư thì mua thêm các thứ đồ dùng hằng ngày là có thể. Tiền cứ cho hắn đi, coi như tiền công cũng không tệ.
Về đến nhà, hàng rào đã được sửa một nửa, tốc dộ rất nhanh, Hàn Chi cũng rất hài lòng với tiến độ này. Nhà có người khác nên cô không vào không gian. Hàn Chi chỉ tắm rửa qua loa đã đến hơn 10 giờ, tự nấu một gói mì ăn rồi lên giường ngủ.
Sống lại một đời này, cô cảm thấy rất tốt, không có gánh nặng, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, như ý. Còn về gã đàn ông kia, không nhớ rõ mặt lắm nhưng chắc cũng đẹp trai, nếu chung thủy cô nuôi luôn cũng không tệ.
Giờ này, Lăng Sâm mà biết suy nghĩ của Hàn Chi chắc sẽ bị tức điên