Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Ba! Tụi Con Rất Giỏi!


trước sau


Sáng hôm sau, người chỉ huy cuộc chiến lần này thổi còi để mọi người tập trung chuẩn bị xuất phát.

Hắn vô ý nhìn qua Hàn Chi nhưng không dám nói gì.
Người chỉ huy lần này cảm thấy mình thật quá khó khăn, một mình Lăng Sâm hắn đã không dám quản rồi, nay còn thêm cô vợ nhỏ của hắn cũng lợi hại như vậy.

Những cô chiêu cậu ấm kia lại không biết sống chết cứ đi gây với hai vợ chồng biến thái này, hắn thật có lòng muốn khuyên nhưng phải có người nghe hắn mới được.
"Anh tính cho mấy mẹ con em đi vào chung luôn hả?" Hàn Chi hỏi Lăng Sâm.
"Ừ, anh không muốn tách ra khỏi em." Lăng Sâm nói.
"Cũng được, anh cho hai thằng nhóc này đi chung giết tang thi luôn đi, cũng thêm được ít kinh nghiệm.

Chuyến này việc thu tinh thạch tính làm sao?" Hàn Chi nói.
"Hai đứa nó hả? Được không?" Lăng Sâm nhìn hai thằng nhóc con đang cười ha ha phía sau, hỏi Hàn Chi.
Hàn Chi chưa kịp lên tiếng thì hai nhóc con đã nhao nhao lên.
"Ba! Tụi con rất giỏi!" Lăng Ngọc nói.
"Trên đường đi tìm ba, con, anh hai với mẹ giết được rất rất nhiều tang thi nha.

Mẹ nói tụi con là dị năng giả cấp bốn rồi nên phải học cách tự bảo vệ mình." Lăng Triết chí chóe.
"Ừ, hai đứa giỏi lắm, thế thì cả nhà ta cùng đi nào.

Tinh thạch bản thân giết được thì bản thân thu, người khác nói gì thì mặc kệ họ." Lăng Sâm nghe vậy thì vui vẻ nói.

Ai mà không muốn con mình tài giỏi hơn người chứ.
Những người khác thấy vậy thì không dám nói gì.

Bọn họ không nghe được lời của hai đứa Lăng Ngọc, Lăng Triết nên chả biết gì.
Bọn họ chỉ nghĩ Lăng Sâm cưng vợ con mình, cưng đến điên rồi đi.

Người ta đã không sợ thì họ nói nhiều để làm gì.

Một phần do thực lực Lăng Sâm và Hàn Chi thể hiện ra mà không ai dám kiếm chuyện với gia đình biến thái này nữa.
Đi đến gần khu bến cảng, chỉ nhìn từ xa, họ đã thấy được tang thi đi lãng vãng đầy sân.

Cả đám người nhìn cái bến cảnh mà ê cả da đầu.

Đám tang thi này từ cấp một đến cấp bốn đều có.
Toàn bộ người có mặt ở đây đều không dám thở mạnh, ngoại trừ một nhà bốn người của Lăng Sâm.
Nhìn thấy tang thi nhiều như vậy, hai nhóc con, Lăng Ngọc và Lăng Triết hưng phấn vô cùng.

Phải biết là, nguyên đoạn đường đi đến đây, mấy cô chú tang thi này đa số đều là bị mẹ diệt mất, tụi nó cũng muốn chơi mà, nhưng số lượng ít quá nên không chơi được tận hứng.

Bây giờ ở đâu đâu cũng có mấy cô chú này, nhất định chơi rất vui.
Hai tiếng cười khanh khách phá tang bầu không khí trầm thấp, nặng nề đang vây quanh mọi người.

Tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng động không hợp với hiện trường này.
"Hai đứa nhóc này, giờ này mà còn cười được.

Ba mẹ nó không thể kêu nó im được sao, muốn dẫn tang thi lại đây sao hả?" Một cô nàng khó chịu nói.
"Thật phiền phức, bọn họ nghĩ gì mà đi đến chỗ này lại mang trẻ con đi chứ?"
"Bản thân muốn chết thì đừng kéo theo tụi trẻ chết chung." Đây là tiếng của Lê Ngọc, cô ta nói mà ánh mắt căm ghét bắn về phía của Hàn Chi.
Tiếng nghị luận càng ngày càng nhiều.

Nhất thời, xung quanh bắt đầu ồn ào lên, họ chỉ lo chỉ trích mà không để ý tang thi bắt đầu tập trung, di chuyển từ từ lại đây.
"Ở đây có tang thi hệ tinh thần cấp sáu, anh cẩn thận nhé." Hàn Chi nhỏ giọng nhắc nhở Lăng Sâm.
"Ừ, anh cũng cảm nhận được rồi.

Em canh hai đứa nhóc, đừng để tụi nó chơi đến không biết đường về đó." Lăng Sâm ôm Hàn Chi nói nhỏ vào tai cô.
Hơi nóng tập kích bên tai làm Hàn Chi bất ngờ, mặt đỏ lên.


Cái tên này, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của cô.
Lăng Sâm rất hài lòng khi nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của Hàn Chi, cười buông cô ra.
Đám người phía sau thì hết biết nói gì rồi.

Lăng thiếu tướng của bọn họ khi không có chị dâu và lúc có chị dâu dường như thành hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Đúng là tình yêu khiến con người ta thay đổi mà.
Lăng Sâm chỉ huy nhóm của mình tiến lên phía trước, chuẩn bị chiến đấu.
Có

nhiều người tức giận Lăng Sâm đã lâu nhưng không dám nói gì, thấy Lăng Sâm không nghe chỉ huy mà tự ý hành động thì lên tiếng.
"Lăng Sâm, dù anh có tài giỏi thì cũng phải nghe chỉ huy, hành động chung với mọi người chứ.

Anh tự tung tự tác như vậy, không hiểu người lãnh đạo căn cứ của anh sao lại để anh đi thực hiện chuyện liên minh quan trọng này?"
Lăng Sâm nhàn nhạt liết nhìn người vừa nói, rồi chỉ chỉ hướng khu bến cảng.
Mọi người đồng loạt quay đầu qua nhìn, thấy tang thi đã tập trung lại thành một mảnh đông nghịt, đang gào thét đi lại đây, họ đều dựng cả tóc gáy.
Từ nãy đến giờ, họ đang chăm chú vào vợ chồng Lăng Sâm mà quên mất đang ở gần tang thi.
Người chỉ huy nhanh chóng kêu mọi người lên tinh thần, chuẩn bị chiến đấu.
Dị năng bắt đầu bay đầy trời.
Hàn Chi thả cho đám nhóc bay lên không trung, tụi nó hưng phấn đến vỗ tay liên tục.

Từ khi ra đời đến bây giờ, lần đầu tiên, tụi nó mới thấy được cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Cái tên mới chỉ trích Lăng Sâm tự ý hành động nay đang đổ mồ hôi như mưa.

Hắn chỉ mới là dị năng giả cấp ba, một mình hắn đối phó một con cấp ba thì không là vấn đề gì, nhưng hiện tại hắn đang bị hai con cấp ba và một con cấp hai bao vây.

Trong khi tên này đang mặc niệm di chúc ở trong lòng thì bên tai bỗng nghe được tiếng cười của trẻ con.

Hắn quay đầu sang nhìn thì thấy hai đứa nhóc con của tên Lăng thiếu tướng kia đang bay ở bên cạnh mình.
Hắn há hốc cả miệng nhìn tụi nó cười với hắn một cái rồi phe phẫy bốn cánh tay nhỏ.

Từ những bàn tay nhỏ bé ấy phóng ra mấy tia dị năng, một đứa phóng nước, còn một đứa đợi nước làm ướt mấy con tang thi thì phóng sét.
Dị năng của tụi nhóc phóng ra chỉ vừa đủ để đánh nát đầu tang thi thôi, mẹ nói phải biết tiếp kiệm dị năng để phòng ngừa mọi trường hợp.
Lăng Triết vui vẻ dùng gió cuốn mấy viên tinh thạch mới rơi ra trong đầu mấy chú tang thi kia, bỏ vào một ba lô nhỏ đeo ngược trước ngực.
Trước khi Lăng Triết bay sang chỗ khác còn không quên có lòng tốt nhắc nhở cái chú đang đứng đơ ra, nhìn tụi nó giết tang thi.
"Chú ơi! Chú không đánh mấy chú xấu xí kia thì chút nữa mấy chú đó đánh chú đó.

Tụi cháu đi ạ!"
Lăng Ngọc trước khi bay đi còn phẩy phẩy tay cười chào.
Lúc này, hắn mới hoàn hồn lại.

Trời ạ, hắn điên rồi hay thế giới này điên rồi? Hai đứa nhóc chưa biết đi mà dị năng còn cao hơn hắn nữa là sao? Nhưng tang thi xung quanh không cho hắn thời gian để hoài nghi cuộc sống nữa.
Thế là, trong khung cảnh dầu sôi lửa bổng, lại có một hình ảnh khôi hài của hai đứa nhóc bay tới bay lui.

Chúng thấy người nào đang bị vây công thì bay đến chỗ đó, giết tang thi thu tinh thạch, rồi lại bay chỗ khác.
Xen lẫn với tiếng gầm rú của tang thi và tiếng thở hồng hộc mệt mỏi của mọi người là tiếng cười hí hửng của hai đứa nhóc này.
Hàn Chi đứng nhìn mà chỉ biết cười khổ, sau chuyến này, có lẽ hai thằng nhóc nhà cô sẽ nổi tiếng khắp tất cả các căn cứ rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện