Nữ vương khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đỏ tựa ruby khát máu lạnh băng chậm rãi nâng lên, nhìn xung quanh toàn trường.
“Là ai!”
Giọng nói trầm thấp của cô phảng phất tựa chỉ dụ của thần minh, mang theo uy nghiêm và thịnh nộ không thể lường trước: “Là ai đang khiêu khích tôn nghiêm của hoàng tộc Ventrue! Là ai đang mơ ước ca giả của ngô*! Là ai!”
• Xưng hô của hoàng tộc.
Tất cả những kẻ ẩn trong góc nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều chìm xuống, giống như bị đè đầu xuống vực thẳm trong nháy mắt!
Quyền trượng, hoàng tộc Ventrue, Ca Giả.
Mấy từ này cộng lại với nhau, hợp thành một tồn tại khủng bố khiến chúng ngay cả nghĩ cũng không dám.
—— Vị đã từng khống chế quyền lực tối cao của Mật đảng và tộc đàn, tượng trưng cho vô thượng quyền uy của Huyết tộc, mà nay đã ngủ say hơn hai trăm năm, Ventrue nữ vương Augustus!
Tỉnh lại, ngài ấy tỉnh lại khi nào!
Không phải nói…….
không phải nói nữ vương sẽ ngủ say vĩnh viễn sao!
Chúng không dám tin, nhưng sau đó, theo giọng nói của cô, một ý nghĩ còn đáng sợ hơn tràn ngập trong tâm trí.
Nữ vương tỉnh lại, mà chúng, lại trước mặt cô, đang lén giết ca giả của cô?!
Giết ca giả, đó là không thể tranh luận, là thâm thù đại hận không chết không ngừng,càng huống chi, đó là nữ vương a!
Phản ứng cơ thể nhanh hơn ý thức, cả đám quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng đã quá muộn.
Ánh mắt Ân Thần đã nhìn về phía họ, xuyên qua kết giới hư ảo, thấy rõ từng bóng dáng đang chật vật chạy trốn.
Cô cầm quyền trượng, dùng lực đi xuống, tàn nhẫn đập lên nóc xe, những hoa văn huyền diệu phức tạp lan tràn trên mặt đất, đột nhiên từng kẻ từng kẻ phía xa tự bốc cháy, trong tiếng la hét hóa thành tro tàn.
—— Huyết tộc tôn ti rõ ràng, mạo phạm thượng vị giả, sẽ bị hình liệt hỏa thiêu thân.
Ân Thần duỗi tay ra, cuối cùng Huyết tộc cấp bậc cao nhất bay thẳng tới trước mặt cô, dưới uy áp của cô nhanh chóng quỳ xuống.
Cô lạnh lùng nói: “Là ai cho các ngươi đến đây?!”
Thiên tính của Huyết tộc làm cho hắn không cách nào nói dối huyết thống cao hơn, hắn vừa mở miệng vừa muốn nói, bỗng mở to mắt, cả người nổ tung hóa thành tro bụi.
Trong mắt Ân Thần hiện lên tia lạnh lẽo.
“Tốt, rất tốt.
” Cô cười lạnh một tiếng, vươn tay cầm quyền trượng, đột nhiên viên huyết ngọc cực lớn được khảm ở quyền trượng phát ra một luồng sáng mạnh, cô cầm quyền trượng, dùng sức chấn động thật mạnh xuống mặt đất.
Có những sóng âm cổ xưa vô hình tấu vang trong đêm tối hắc ám, giống như tiếng chuông vượt qua ngàn năm từ từ truyền vang.
Thành phố B, nước H, thậm chí cả phương Đông, vô số Huyết tộc đang săn bắn, hoặc tìm kiếm hoan lạc, hoặc đàm phán…… ngụy trang đủ loại thân phận, làm đủ loại chuyện đồng thời choáng váng.
Trong nháy mắt, họ không hẹn mà cùng đứng lên, vô cùng khiếp sợ và kinh hãi cùng nhìn về một phương hướng.
Là ai, tấu vang quyền trượng của Huyết tổ!
Là ai, châm ngòi lửa giận của quân vương!
Đã trăm năm trôi qua, là ai thức tỉnh từ lịch sử cổ xưa, giẫm lên mảnh đất phương Đông, lấy âm thanh của Minh trượng, hiệu lệnh bốn phương, hướng đến quân vương cúi đầu xưng thần không thể nghi ngờ!
Chỉ có một người.
Từ trước đến nay, chỉ có một người.
Mà hiện tại, ngài rốt cuộc, đã tỉnh!
……….
Con Huyết tộc cuối cùng hóa thành tro bụi, Ân Thần nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh và vẻ mặt khiếp sợ của vô số loài người, khẽ nắm quyền trượng.
—— Xe cộ và đường xá bị vỡ nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, biểu cảm mọi người trên xe bỗng trống rỗng, ký ức vừa rồi toàn bộ biến mất, tỉnh táo lại chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Ân Thần kéo cửa xe Maybach ra, ngồi vào, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, mới quay đầu, nhìn Bạc Chi Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Năng lực và sức mạnh của cô chỉ mất hiệu lực trước mặt anh.
Vì anh là sự tồn tại độc đáo nhất của cô.
“Thật xin lỗi.
” Giọng nói khàn khàn mà áy náy của cô: “Suýt nữa đã khiến ngươi gặp nguy hiểm.
”
Rõ ràng cô đã từng buông lời, cô ở một ngày, liền không ai có thể tổn thương anh!
Nhưng suýt nữa đã bị chát chát chát vả mặt!
Bạc Chi Chu thoát chết trong gang tấc, lại không thấy hoảng sợ nhiều, thậm chí cũng không hỏi bất kỳ câu nào đối với cảnh tượng quỷ dị kỳ ảo vừa xảy ra, chỉ nhìn cô thật sâu: “Vừa rồi em nói, tôi là gì của em?”
Ân Thần hơi nâng cằm lên, thản nhiên nói: “Không có gì.
”
Bạc Chi Chu lại cười.
Đột nhiên anh nhớ tới, tư liệu bí mật anh từng xem qua, phía trên nói như thế này:
Ca giả, là loài người có cám dỗ trí mạng đối với Huyết tộc, là linh hồn và bạn đời bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, là sự tồn tại khiến họ vô cùng yếu ớt lại vô cùng mạnh mẽ.
Một Huyết tộc, chỉ có một ca giả, ở trong biển người mênh mông, e rằng cả đời cũng sẽ không gặp được, nhưng một khi gặp được, đó chính là sự tồn tại vĩnh viễn không thể rời bỏ của họ!
Cô nói, anh là ca giả của cô.
Anh là sự tồn tại độc nhất vô nhị của cô!
“ Ngươi cười cái gì!” Nữ vương kiêu ngạo dường như đột nhiên bị chọc giận: “Ngươi rất đắc ý, đắc ý có thể nắm giữ ta? Không có khả năng, ngươi cũng chỉ là con mồi của ta, từ trước đến nay chưa từng có đạo lý thợ săn bị con mồi dắt mũi! Tôn nghiêm của Ventrue chí cao vô thượng, không ai có thể vượt qua, cho dù là ngươi cũng thế!”
“Tôi không đắc ý.
” Bạc Chi Chu dùng ngón tay chống mũi, cố gắng kiềm chế ý cười không làm nữ vương xù lông tức giận, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn không che giấu được ý cười dịu dàng như nước: “Chỉ là tôi rất vui, vui vì tôi rất quan trọng đối với em, em sẽ không nỡ vứt bỏ tôi.
”
Ân Thần hơi sửng sốt, nghe anh tiếp tục nói: “Người thân của tôi đều cho rằng tôi là quái vật, quả thật tôi nghĩ mình cũng là kẻ không bình thường, cũng chỉ có em không sợ tôi, ruồng bỏ tôi, cho nên nếu em cũng vứt bỏ tôi, vậy tôi thật sự không biết, mình còn có giá trị sống gì nữa.
”
Sắc mặt anh nhợt nhạt, không thấy rõ được nỗi buồn tủi thân, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy một loại tự chán ghét bản thân và tuyệt vọng thấu xương.
Ân Thần mím môi, nhìn thẳng phía trước, lại nói: “Có thể có được sự coi trọng của ta, ngươi đã là người may mắn trong hàng tỷ người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho phép ngươi ở lại bên cạnh ta, cho ngươi sự che chở và sủng ái.
”
Bạc Chi Chu nhìn cô, dùng âm mũi “Ừ” một tiếng.
Anh nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ, tựa như là lưỡi rắn liếm trên da thịt, khiến cho Ân Thần bất giác nổi da gà trên cánh tay.
Ân Thần buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Có thứ muốn ra tay với ngươi, mấy ngày này ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi, cho dù là khi ngươi đi làm cũng vậy.
”
Bạc Chi Chu gật đầu.
Vì thế Ân Thần trở về biệt thự một lần nữa.
Ừm, tuy trải qua một chút rắc rối, nhưng lặng lẽ hóa giải lúng túng khi gặp lại, Ân Thần cảm thấy vẫn rất tốt.
Vào phòng, cô trực tiếp ngồi trên sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô đang đợi bộ hạ cũ của mình, quyền trượng Huyết tổ vang lên, bọn họ chắc chắn sẽ đến bái kiến cô trước.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
Nhưng Bạc Chi Chu lại hiểu lầm.
“Hôm nay em, có vẻ như rất vất vả….
.
” Anh khẽ cụp mắt xuống, chậm rãi cởi nút cổ áo ra: “Có cần hay không…….
”
“Không cần!” Ân Thần nhớ lại khi đó mất khống chế, theo bản năng quát lên: “Không nên làm động tác ám thị như vậy ở trước mặt Huyết tộc!”
Ý định ban đầu của cô là suy xét vì Bạc Chi Chu, nhưng có lẽ giọng điệu của Ân Thần quá nghiêm khắc, uy nghiêm, khiến Bạc Chi Chu coi đây là quở trách.
Ân Thần thấy Bạc Chi Chu giật mình, chợt nhàn nhạt cười khổ một tiếng, cúi đầu nói: “Đã biết.
”
Mẹ nó!
Ân Thần hận không thể tự tát chết chính mình!
Nhân thiết chết tiệt này! Nhìn bạn trai đau lòng, cô thật hận không thể xông lên đi ôm anh ôm ấp hôn hít nâng lên cao!
Nhưng mà hình tượng không thể sụp đổ! Làm sao nữ vương Ventrue thống trị Huyết tộc nghìn năm tối thượng lại xin lỗi! Làm sao có thể vì cảm xúc của một nhân loại yếu đuối mà nhìn trước ngó sau! Ngay cả khi người đó là ca giả mà cô mới phát hiện ra.
Lúc Ân Thần không biết nên làm như thế nào, Bạc Chi Chu đã buông tay, để lại một câu tôi đi xử lý công vụ, liền đi lên lầu.
Ân Thần trơ mắt nhìn hình bóng anh rời đi, nhịn không được vừa định gọi anh lại, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến năng lượng dao động mãnh liệt.
Ân Thần đứng dậy, nhìn thấy từng đoàn sương đen tụ ngoài cửa sổ, sương đen đó lan tràn vào trong phòng, toàn bộ đại sảnh lập tức tối sầm.
Hắc ám, là nỗi sợ hãi của loài người, nhưng đêm tối, mới là thứ Huyết tộc thờ phụng và hưởng thụ, thiên đường hoan lạc!
Trong bóng tối, đột nhiên lóe lên một đôi mắt màu đỏ tươi.
Một đám cường giả hô mưa gọi gió ở giới Huyết tộc xuất hiện, ngoan ngoãn, chỉnh tề ở trước mặt cô, quỳ một gối xuống, cúi đầu trước cô không chút do dự: “Ngô vương!”
Mỗi một người họ, đều có dung mạo anh tuấn đến cực hạn trong tưởng tượng của loài người, đều có quyền thế, của cải, danh vọng tột đỉnh trên thế gian, tận hưởng vẻ đẹp, trường thọ, ái mộ khiến nhân loại hâm mộ…… Tất cả đều là những món quà hắc ám ban cho họ!
Nhưng giờ phút này, họ đều quỳ ở chỗ này, vô cùng khiêm tốn mà cuồng nhiệt bái kiến vương của họ!
“Hôm nay chúng thần nghe thấy quyền trượng Huyết Tổ vang lên, biết là Ngô vương tỉnh lại, vội vàng chạy tới triều kiến.
” Kevin, một trong hai thân vương đời thứ 5 đứng đầu, vui mừng nói: “Ngô vương ngủ say trăm năm, chúng thần trông ngóng mong chờ, bây giờ Ngô vương tỉnh lại, có thể dẫn dắt Mật đảng mở lại huy hoàng xưa!”
Làm cho một vị thân vương đời thứ năm, Aure cũng nhìn cô chờ mong.
“ Ngô tỉnh lại mấy ngày nay, xem các người thống lĩnh tộc đàn rất tốt, sau này tất cả như thường là được.
” Ân Thần đưa tay đỡ Kevin và Aure lên: “Giao tộc đàn cho các ngươi, ta rất yên tâm.
”
Aure hổ thẹn nói: “Chúng thần vẫn không phụ sự mong đợi của vương, quản thúc không đủ nghiêm ở phương Đông, lại có kẻ to gan chọc giận ngài.
”
“Bọn họ không nhằm vào ngô, mà là ca giả của ngô, chúng xem thường giới luật, miệt thị khế ước với Thánh đình, tự tiện nhúng tay vào thị phi nhân tộc, suýt nữa dẫn đến thảm họa! Tuyệt đối không được mặc kệ!” Ân Thần lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, triệu tập tộc đàn Mật đảng, điều tra kẻ chủ mưu phía sau, Ngô ngược lại muốn xem xem, là ai tùy ý càn rỡ như vậy!”
“Vâng!”
Kevin: “Thần sẽ phái hai người đến bảo vệ sự an toàn cho ca giả của ngài.
”
“Không