“Ta muốn… tối nay thêm thức ăn… có được không?”
Bạc Chi Chu mím môi.
Nếu là trước đây thì tốt biết bao.
Nếu trước đây cô nói với anh như vậy, anh nguyện ý dâng máu toàn thân hiến cho cô.
Anh khó xử nhăn mày, cười xin lỗi: “Qua một đoạn thời gian nữa được không, gần đây tôi có hơi không thoải mái.”
“Không thoải mái,” Ân Thần nhíu mày: “Chỗ nào không thoải mái, vì sao không nói cho ta biết sớm!”
“Không có gì, chắc là do thể chất tôi trời sinh yếu ớt, dưỡng một chút là tốt rồi.” Bạc Chi Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nếu là thường ngày, Bạc Chi Chu nói như vậy Ân Thần chắc chắn sẽ thôi, nhưng bây giờ thời gian đếm được chết tiệt đó đang đến gần, con số chuyển đỏ trên đỉnh đầu đã xuất hiện để cảnh cáo cô, Ân Thần khẽ cắn môi: “Hay là thế này, ta cắn rách đầu ngón tay ngươi liếm một ngụm, sau đó lại cho ngươi uống máu của ta, ngươi sẽ không thấy khó chịu nữa.”
Ân Thần cố chấp khiến Bạc Chi Chu có hơi luống cuống, ngón tay anh không tự chủ được mà cuộn tròn lại, những tính toán từ trước đến giờ chỉ vì một ánh mắt tha thiết chờ mong của cô mà rối thành một nùi, trong lúc nhất thời không tìm được lý do gì để từ chối.
Lúc này, Ân Thần giành giật từng giây đã gấp không chờ nổi nắm lấy ngón tay Bạc Chi Chu, nhét thẳng vào trong miệng, răng nanh hơi cọ xát một chút, bụng ngón tay liền xuất hiện vết máu.
Đồng tử Bạc Chi Chu đột nhiên co rụt lại: “Đừng uống! Có độc!”
Nhưng đã muộn rồi, Ân Thần đã uống nó.
À ờm, nói thế nào nhỉ.
Nếu vị máu nguyên bản trước đây của Bạc Chi Chu là hương vị nước trái cây ngọt ngào thì bây giờ chính là hương vị nước trái cây pha thêm bột ớt.
Chua cay… Nói thật, một lời không diễn tả được hết.
Bạc Chi Chu nhìn cô, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, mặt xám như tro tàn!
Cánh môi anh run rẩy, vừa lo lắng máu của anh sau khi biến dị liệu có ảnh hưởng gì đến cô không, vừa hoảng sợ lo lắng nếu máu của anh thay đổi hương vị cô sẽ đối với anh như thế nào.
Tình yêu của cô với anh rất đặc thù, bởi vì anh là ca giả của cô, có vị máu mà cô yêu thích nhất.
Nếu như máu của anh mất đi lực hấp dẫn với cô, có phải anh sẽ trở thành người có hay không cũng không quan trọng?!
Bạc Chi Chu không dám tưởng tượng, thậm chí chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến anh phát điên.
—— Làm sao anh có thể mất cô, ngay tại thời điểm ở gần cô nhất!
Trước đây cho dù ở trong tình trạng bi thảm như thế nào, anh cũng có thể cười cho qua, nhưng giây phút này, đột nhiên anh vô cùng hận ông trời.
Vốn dĩ anh không thèm để ý dùng cái gì để hấp dẫn cô, cho dù cô không yêu anh, cho dù cô chỉ là yêu thích hương vị máu của anh, chỉ cần có thể cùng cô ở bên nhau, trở thành duy nhất của cô, anh cũng có thể vui vẻ chịu đựng!
Nhưng vì sao, rõ ràng đã cho anh sự cứu rỗi, lại ở ngay lúc anh lún sâu không kìm chế được lại lấy nó đi!
Bạc Chi Chu run rẩy hạ tay xuống, nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ qua bất kỳ biến đổi nào trên gương mặt cô.
Anh sợ hãi nhìn thấy điều gì đó, nhưng… đáy lòng anh, cũng mơ hồ chờ mong điều gì…
Ngoài dự đoán Ân Thần rất bình tĩnh:
“Chuyện xảy ra khi nào thế?”
Bạc Chi Chu rũ mắt xuống: “… Bắt đầu có dấu hiệu vào buổi tối ngày xảy ra tai nạn xe đó…”
Ân Thần bước lên một bước, duỗi tay cởi cúc áo của anh, Bạc Chi Chu ngẩn ngơ nhìn cô, thính tai đỏ bừng: “Em…”
Ân Thần vẫn chỉ tập trung cởi, đầu ngón tay Bạc Chi Chu khẽ run rẩy hai cái, muốn rụt rè ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo trái tim mình không có ngăn cản, chỉ là hơi thở gấp khẽ quay mặt đi, không rõ là vì ngượng ngùng hay chờ mong.
Cởi hết cúc áo sơ mi, nửa người trên thon dài rắn chắc của người đàn ông lộ ra.
Ngày thường nhìn Bạc Chi Chu nho nhã cao gầy, lại có một thân thể cực kỳ xinh đẹp, xương quai xanh thẳng, vai rộng eo thon, cơ bụng săn chắc, từng lớp cơ mỏng bao trùm cốt cách, mơ hồ phản chiếu ánh sáng mềm mại như tơ lụa dưới ánh trăng.
Ân Thần lẳng lặng nhìn, yết hầu khô khốc.
Mỹ nhân ở cốt không ở da, vì sao một đàn ông cũng có thể đẹp đến như vậy...
Ấy không không không đây không phải điểm quan trọng!
Ân Thần khó khăn dời ánh mắt đi, dừng ở trước ngực anh.
Chỗ đó không biết từ lúc nào xuất hiện một đám sương đen mỏng manh phập phập phồng phồng, nhìn dị thường quỷ dị.
“Ta phải nhìn gần một chút.” Cô nói ra lời dò hỏi nhưng ngữ khí lại cực kỳ cứng rắn.
Bạc Chi Chu cắn môi, hơi nghiêng đầu: “Ừ.”
Ân Thần nâng tay lên, ngón tay thế mà còn run run.
Đạ mấu nhà mày, có tiền đồ hay không hả! Làm chuyện nghiêm chỉnh mà trong đầu toàn tưởng tượng đến chuyện gì đấy!
Ân Thần hận không thể băm nát ngón tay không có tiền đồ này! Cố gắng bình tĩnh nhưng khi đặt tay trước ngực anh, đầu quả tim vẫn run lên một chút.
Bụng ngón tay vừa chạm vào da thịt, là sự lạnh băng của sương đen cùng nhịp đập trái tim càng lúc càng nhanh.
Phát hiện Bạc Chi Chu còn khẩn trương hơn cả mình, Ân Thần liền bình tĩnh lại ngay.
Đây chả lẽ là bản năng bắt nạt kẻ yếu hở?!
Thậm chí cô còn đùa giỡn cười nói một câu: “Ngươi căng thẳng lắm à, hử?”
Bạc Chi Chu không trả lời nhưng trái tim anh lại rất thành thật nhảy mạnh thêm một nhịp.
Trong lòng Ân Thần cười trộm một cái, đè nén cảm xúc mà cẩn thận cảm nhận hoa văn màu đen kia một chút.
“Loại hoa văn này giống như một đồ án nào đó, khiến ta có cảm giác rất quen thuộc…” Ân Thần suy tư: “Ngươi có cảm giác gì không?”
Bạc Chi Chu: “Ngực vẫn luôn giống như bị lửa thiêu, thậm chí thỉnh thoảng còn quặn đau, liên tục vài phút mới biến mất.”
“Thứ này không giống một loại nguyền rủa, nó ngược lại tựa như một loại ý chí hoặc lực lượng nào đó được cấy vào cơ thể mẹ khi ngươi vẫn còn đang ở trong bụng bà ấy, nó thức tỉnh dần theo quá trình trưởng thành của ngươi, có lẽ do máu của ta đã kích thích nó, làm nó thức tỉnh sớm hơn thời gian quy định.”
Ân Thần buông tay, cài lại từng chiếc từng chiếc cúc áo lại cho anh: “Đừng lo lắng, tạm thời nó sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi, ngày mai chúng ta đến cấm địa trước, nơi đó là ranh giới giữa Ma giới và Nhân giới, cho dù đồ án này là cái gì thì chắc chắn cũng không thoát khỏi quan hệ với nó."
Bạc Chi Chu rũ mắt nhìn cô, đột nhiên nắm lấy tay cô: “Thật xin lỗi.”
Anh thấp giọng nói: “Tôi nên nói cho em sớm hơn, nhưng tôi không dám, tôi sợ sẽ mất em.”
Nói tới đây anh hơi cười khổ một tiếng: “Máu của tôi bây giờ có phải… khó ăn lắm không?”
Ân Thần liếm răng nanh: “Ngươi đúng là đã phạm sai lầm.”
Cô nhàn nhạt nói, làm lơ sắc mặt tái nhợt của Bạc Chi Chu, đè sau gáy anh cắn một ngụm lên mạch máu anh: “Đây là trừng phạt.”
Da đầu Bạc Chi Chu bỗng tê rần, thậm chí không nhịn được lảo đảo lùi lại hai bước.
Ân Thần duỗi tay đè gáy không cho phép anh trốn thoát, nâng cằm anh, thong thả liếm láp trêu chọc.
Bạc Chi Chu hổn hển thở gấp, bàn tay giữ lấy gáy cô lúc ghì chặt lúc thả lỏng, không biết là muốn cô dừng lại hay mong cô càng mạnh hơn một chút.
Trước khi