“Trước đây tôi đã từng gặp em rồi.”
Đột nhiên Diêm La phun ra mấy chữ, khiến Ân Thần bị giật mình suýt thì xù lông.
“Em vẫn luôn đi theo sau bọn tôi, lần đó tôi ở bên hồ rửa sạch vết máu, trong hồ nước ngọt có một con khủng long cổ dài đứng đó, nhưng không hề tấn công tôi, mà em…”
Anh nhìn cô, nhẹ giọng nói:
“Ở trong hồ, chóp đuôi của em lại đụng vào mắt cá chân tôi.”
Ân Thần nhận ra rằng không phải anh nhớ lại gì đó, vừa định thở phào một hơi thì lại nghe thấy anh nói như vậy.
Không hiểu vì sao, rõ ràng sắc mặt anh lạnh nhạt, ngữ điệu bình tĩnh, Ân Thần lại cảm thấy thính tai nóng bừng bừng.
Này này nói chuyện kiểu gì đấy, làm như cô là tên biến thái không bằng, nếu không phải lúc ấy Quy Tắc đưa ra nhiệm vụ có thời hạn, bắt buộc phải chạm vào anh một cái, cô ước gì cả đời này cách anh càng xa càng tốt có được không!
Diêm La cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, hơi nhướng mày, thấp giọng nói:
“Có thể nghe hiểu tiếng người à?”
Ân Thần rùng mình một cái.
Bỏ mẹ, trúng kế!
Cô quên béng mất cái tên trước mắt nhìn thì như lưu manh nhưng bản chất thật sự vẫn là đại lão sâu không lường được.
Không không, không thể bị anh bắt thóp được.
Ân Thần không nói gì cả, chỉ dùng vẻ mặt không có cảm xúc nhìn anh, ra vẻ ‘bà đây không hiểu mi nói gì’.
Diêm La cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ khẽ nở nụ cười:
“Cho dù thế nào đi nữa thì em cũng đã cứu tôi, cảm ơn em.”
Anh không biết bản thân đã thoát khỏi cái chết như thế nào, trên hòn đảo biệt lập này có quá nhiều chuyện thần bí kỳ quái, anh cũng không tò mò đến nỗi nhất định phải đi tìm hiểu.
Anh chỉ biết, anh còn sống, thế nên những kẻ đã hãm hại anh kia, cứ chờ đi.
Nhưng mà bây giờ nói mấy lời này có hơi sớm, anh là người rất có kiên nhẫn, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải khôi phục vết thương.
Xà yêu nghiêng đầu nhìn anh, bỗng vung đuôi chạy biến.
Diêm La nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh rừng, mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Trước mặt anh là một cái hồ rất lớn, cũng rất xinh đẹp, phía bên trái cách đó không xa có thể thấy được một dòng thác, nước từ trên cao đổ xuống ầm ầm, xung quanh toàn là hoa hoa cỏ cỏ muôn màu, xa xa, anh còn thấy có một đám chim chóc có bộ lông rực rỡ nhảy nhót trên các tán cây.
Nơi này giống như một tiên cảnh, khác xa so với đỉnh núi quỷ quái u ám có cả kẻ săn mồi cao cấp luôn chực chờ - khủng long bạo chúa.
Diêm La khép hờ mắt, thần sắc hiếm khi lộ ra vẻ mỏi mệt.
Tố chất thân thể anh rất tốt nhưng dù sao cũng chỉ là thân xác người phàm, bị thương nặng như vậy có thể tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn cũng đã là có ý chí hơn người.
Anh biết, kẻ bảo vệ anh là sự tồn tại mạnh mẽ nhất ở nơi này, tạm thời không có nguy hiểm, anh có thể cho phép bản thân thả lỏng lộ ra một chút yếu ớt.
Lúc này có âm thanh ma sát nhẹ nhàng truyền đến, Diêm La mở mắt ra, thấy bé xà yêu kia lại bò đến đây, trong tay cô còn cầm một đóa hoa màu trắng phớt hồng, đang đăm đăm nhìn thẳng vào anh.
Diêm La thấy không phải thứ gì ngoài dự tính, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi tiếp, xà yêu lại không vui đẩy đẩy anh, Diêm La nhíu mày, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Thấy anh còn chưa hiểu ý mình, xà yêu có hơi không vui, cái đuôi vút qua vút lại mấy cái, đột ngột vươn tay bóp cằm anh.
Diêm La chưa từng bị ai đối xử như vậy, anh cũng chưa từng cho phép bất cứ ai đến gần mình như thế này, đồng tử anh co rút lại, đôi tay đang muốn giơ lên nhưng lại vì đang chữa trị gân mạch mà không có cách nào cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô muốn làm gì mình thì làm!
Xà yêu còn lâu mới thèm quan tâm anh nghĩ cái quái quỷ gì, hơi dùng sức bóp cằm anh, ép anh há miệng ra, sau đó tọng thẳng đóa hoa vào trong miệng anh, ra sức nghiền nát nó, một dòng nước sền sệt có vị thơm ngọt chảy vào khoang miệng.
Diêm La nếm được mật hoa thơm ngọt, mới hiểu được chuyện gì, thân mình căng chặt của anh dần dần thả lỏng, nhìn cô buông mình ra, tiện tay quẳng bông hoa nát bươm khô quắt sang một bên, chống cằm quan sát anh.
Diêm La khụ khụ hai tiếng, nhìn bộ dáng hung ác lạnh lùng của cô, không hiểu vì sao lại nhận thấy một chút ý cười.
Anh nhìn cô, xác nhận cô không định làm gì khác nữa, liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây vẫn là lần đầu tiên suốt bao năm qua, anh nghỉ ngơi thoải mái khi có người khác trước mặt như vậy.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Ân Thần chờ hô hấp của Diêm La dần trở nên đều đều, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Rất được nha bạn hiền, biểu hiện tốt thật đấy.”
Tiếng tấm tắc của Quy Tắc vang lên trong đầu, còn kèm theo cả chút vui sướng khi người gặp họa:
“Cứ tưởng ngươi là cục đồng thau, không ngờ lại là một kẻ có tiền đồ nha! Cứ theo tình hình này thì tuyệt đối không thành vấn đề gì nữa!"
“Chuyện! Bà đây chính là Mộng thú! Tổ tông chuyên dệt mộng mà lại!”
Ân Thần đắc ý dào dạt nhếch cái đuôi lên:
“Nếu không phải sợ chân thân của anh ta tỉnh lại tẩn chết ta, ta còn có thể biểu hiện xuất sắc hơn nữa cơ!”
“Theo mô phỏng tính cách của ngươi thì tương lai anh ta chắc chắn sẽ đuổi giết ngươi, ngươi tốt nhất không cần để ý quá trình, cứ một lòng một dạ cứu anh ta, anh ta cũng không thể nào tự tay xiên chết ân nhân của mình đâu đúng không.”
Ân Thần nhủ thầm, cũng chưa chắc.
Nhưng mà Quy Tắc nói cũng có lý, tương lai là chuyện của tương lai, nhưng nếu cô không hoàn thành đúng tiêu chuẩn nhiệm vụ ở trong mộng thì sẽ phải chịu kết quả tan thành khói bụi, cho nên mặc kệ ra sao thì ra, phải qua một ải trước mắt này đã rồi tính tiếp!
Diêm La ngủ một giấc liền ngủ đến tận tối.
Anh mở mắt ra, từng đoạn xương cốt trên thân thể đều đau nhức, loại đau đớn này giống như đâm xuyên từng khúc xương, thậm chí gây cho người ta cảm giác đau đến không thể thở nổi, khiến trên trán anh phủ đầy mồ hôi lạnh trong nháy mắt.
Trừ điều đó ra, cổ họng anh khát khô, dạ dày cũng bởi vì quá đói mà đau thắt lại.
Diêm La nhắm mắt, thở dốc một chút, thử giật giật tay chân, thế mà có thể cử động một chút xíu rồi.
Hiệu quả khôi phục của anh thật khiến người ta kinh ngạc!
Anh không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, hoài nghi cô đã đi rồi, suy đoán này làm anh hơi rũ mắt, vui giận không rõ.
Nhưng chỉ một lát sau, tiếng vật nặng bị kéo truyền đến từ đằng sau, một cái đuôi rắn màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt anh, chóp đuôi nhếch nhếc lên, giống như đang cuốn cái gì đó.
Xà yêu thả lỏng đuôi trước mặt anh, bên trong lăn ra xác chết của một con thú hoang đen thùi lùi trông hơi giống lợn rừng, cao có khi phải hơn ba mét, nhưng mà lại bị cô nhẹ nhàng vần vò như một món búp bê đồ chơi phương Tây.
Thì ra là đi săn.
Diêm La không nhận ra khóe môi mình hơi giương lên.
Ân Thần đem xác lợn rừng xách lại gần anh, móng tay hơi rạch nhẹ một cái ở bụng nó, lớp da dày cộm và cứng rắn rách toạc ra chỉ trong nháy mắt, lộ ra từng lớp thịt mềm bên trong, cô lại nhìn Diêm La, cảm thấy có lẽ răng của anh bây giờ vẫn chưa thể nhai được liền cắt thêm hai phát nữa, sau đó móc ra lớp thịt mềm nhất ở bên trong, duỗi tay đưa đến