Quy Tắc nhìn một màn này, lâm vào trầm mặc
Dựa theo cốt truyện gốc của vị diện này thì Ân Thần cứu xong Ngụy Nguyên Hành nên lập tức rời đi.
Nhưng mà...!Nàng đều đã khóc...!Lần trước con ngốc này khóc cũng là ở vị diện trước rất rất lâu về trước rồi...
Tuyến cốt truyện nơi này không phải quá quan trọng, nếu như nàng không dùng yêu lực nhúng tay vào, có thể đứng ngoài quan sát mấy ngày cũng không phải là không được...
Quy Tắc yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, tuy cảm thấy không theo cốt truyện, cũng thật nguy hiểm khi làm đại bàng giương cánh ở bên cạnh thế giới băng*, nhưng mà...!Được rồi, coi như nó phát lòng thiện tâm, chỉ một lần này.
(*ý chỉ: ra oai trong lãnh thổ của người khác là việc không có lợi)
Lý Tất nhận được tin tức lập tức vội vàng dẫn người cẩn thận vén rèm đi vào, liếc mắt đã thấy một con Tuyết Hồ nhỏ đang ghé vào bên người Ung Vương, ánh mắt lại thấy một đoạn mũi tên dính máu trên mặt đất.
Hô hấp của Lý Tất cứng lại, ông theo bản năng mà đi về phía trước hai bước rồi dừng lại.
Thị lực của võ tướng rất tốt làm cho hắn thấy được ngực của Ung Vương đang phập phồng, sắc mặt cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.
Lo lắng bị nghẹn một ngày cuối cùng có thể thở ra ngoài, ông như trút được gánh nặng.
Ngự y phía sau muốn tiến lên bắt mạch thì lại bị ông ngăn cản lại: "Vương Gia không có chuyện gì đâu, chúng ta lui ra đi, sợ vị này không muốn chúng ta quấy rầy"
Nếu vết thương của vương gia chuyển biến tốt rồi, thì tất cả mọi chuyện đợi hắn tỉnh táo lại rồi hãy nói.
Một ngày căn thẳng đại doanh quân Chu bây giờ cũng có thể yên tâm, đi vào giấc mộng đẹp.
.........
Ngụy Nguyên Hành không nghĩ tới chính mình còn có thể tỉnh lại được.
Lúc đôi mắt bị ánh mặt trời chiết rát, biểu tình của hắn đều là hoảng hốt.
Lúc trước khi sắp chết, là có cảm giác mũi tên sắc bén đâm thủng lồng ngực hắn, hắn lập tức có trực giác kỳ lạ.
Một phút kia hắn vẫn không cam lòng, không cam lòng bản thân đã trù tính nhiều năm chỉ trong thoáng chốc trở thành hư vô, không cam lòng chính mình nghiệp lớn chưa thành, không cam lòng...!Còn chưa gặp lại nàng.
Một lần trước hắn có cảm giác cận kề cái chết này, là khi hắn còn nhỏ bị bầy sói bao quanh ở núi tuyết.
Nếu không phải...
Ánh nắng tươi đẹp chiếu lên người, ngực từng trận đau nhói đánh thức hắn khỏi hồi ức, hắn biết bản thân lại nghĩ tới người kia.
Thật tức giận, hắn nhớ mãi không quên quá khứ đó, cũng không biết nàng có giống như bản thân hắn hay không?
Chắc là không có rồi, cô nhóc kia nhẫn tâm đến vậy, nói rằng sẽ đến khi nhà Chu hưng thịnh, nhưng tám năm qua hắn đã hao tâm tổn sức biết bao để làm cho nước Chu hưng thịnh hùng mạnh đến nhường này, mà nàng cũng không bố thí đến nhìn một cái sao...
Hắn cười thầm, tập mãi thành thói quen bước ra từ trong trí nhớ, có chút quái lạ vì sao không có ngự y hay thân vệ canh giữ ở bên cạnh, hắn nghiêng đầu vừa định gọi người thì bỗng cứng đờ.
Hắn thấy, vật nhỏ mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ngoan ngoãn lẳng lặng nằm ở bên cạnh gối của mình, đang ngủ say.
Ngụy Nguyên Hành lẳng lặng nhìn chăm chú nàng, tay theo bản năng nhẹ nhàng cuộn lấy sờ lên bộ lông dài mềm mại trước mặt.
Đây là đuôi của nàng.
Trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp của hắn cũng dừng lại, chỉ có thể nghe thấy trong lồng ngực tiếng tim đập ngày càng mãnh liệt hơn, đâm cho miệng vết thương của hắn đều mau nứt ra.
Chỉ trong nháy mắt như thế Ngụy Nguyên Hành cảm thấy được nếu như đây là mơ thì hắn cam tâm tình nguyện chết trong giấc mơ này.
Tay hắn run rẩy vươn ra dọc theo đuôi nàng mà vuốt nhẹ phần lưng mềm mại, từ từ nâng gương mặt nàng lên.
Trên đời này có ai sẽ yêu một con hồ ly đâu chứ?
Nếu như chỉ là thấy sắc mà nảy lòng tham, vậy tại sao hắn chỉ nhìn gương mặt lông xù của nàng mà cảm giác như thở không được tức giận cũng không ra?
Thật sự yêu một người, chẳng sợ nàng có là yêu quái, chẳng sợ nàng có biến thành bất cứ ai bất cứ hình dáng gì, trong mắt hắn nàng luôn là đặc biệt và duy nhất.
Ân Thần giật nhẹ đuôi, chậm rãi tỉnh lại.
Một đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm gần trong gang tấc, giống như nham thạch nóng chảy bị kích động, cơ hồ có thể làm phỏng nàng.
Ân Thần ngạc nhiên nhìn hắn.
Nàng im lặng nhìn hắn, hắn khó khăn nhưng lại bướng bỉnh chống cơ thể lên, cụng lên trán của nàng, nở nụ cười ấm áp.
"Cuối cùng nàng cũng đã tới rồi" Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta còn tưởng rằng nàng đã quên ta chứ."
Ta không có, ta chưa từng quên.
Ân Thần thăm dò đi về phía trước, thân mật cọ mặt hắn, một tay hắn nắm lấy đuôi nàng, một tay khác vỗ về cái ót lông xù của nàng cảm thán: "Nàng vẫn như thế, chỉ biết dùng cách làm nũng để lừa gạt cho qua, thật quá đáng quá đi..."
Nói như thế nhưng gương mặt nghiêm túc lạnh lùng hàng năm của nam nhân này vẫn dần dần dịu xuống, hắn xoa gáy của nàng, nhẹ giọng nói: "Vết thương của ta rất nghiêm trọng, là nàng cứu ta phải không?"
Ân Thần nghiêng nghiêng đầu, kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
"Ha ha" Nam nhân bật cười: "Khó trách nàng bỏ được rời đi núi tuyết để tìm ta, là bởi vì muốn cứu ta, nếu như ta đây sắp chết thêm mấy lần nữa, nàng có phải cũng sẽ đến như thế này không?"
Đôi mắt của Ân Thần lập tức trợn tròn, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng lên.
Con mẹ nó! Suy nghĩ như thế này rất nguy hiểm đấy, nhiều thêm mấy lần nữa đuôi của nàng không đủ cắt để dùng đâu!
Ân Thần cào lên mặt của hắn, mặt đầy lông nhung siêu nghiêm túc lắc đầu điên cuồng, hận không thể cả cái đuôi cũng vung lên.
Ngụy Nguyên Hành nghiêng sang trái phải để né nàng cào, ánh mắt chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn nàng một lúc lâu sau, mới nhìn dáng vẻ đang kinh hãi của nàng bật cười, mệt mỏi nói: "Ta giỡn thôi."
Ân Thần thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn gục lên cổ của hắn, dùng đuôi lông nhung quét qua mặt hắn.
Trò đùa này không vui chút nào!
Quy Tắc vừa liếc mắt nhìn Ngụy Nguyên Hành đang cười nhạt.
Một ít dao động trong tâm lý đột nhiên nhảy lên...!Rõ ràng tên này thực nghiêm túc suy xét đến thật!
Ngụy Nguyên Hành nửa người dựa vào gối mềm, tay vuốt nhẹ từng đợt đuôi của nàng, Ân Thần bất động có cảm giác là lạ muốn rút đuôi về, lại bị hắn nắm chặt trong tay, nửa thật nửa đùa nói: "Làm sao vậy, thời gian dài như vậy không thấy, liền sờ sờ cũng không được."
Ân Thần cảm thấy dáng vẻ của Ngụy Nguyên Hành có oán niệm rất lớn, bộ dạng âm dương quái khí, không giống một chút nào với thiếu niên thuần khiết đáng yêu lúc trước.
Nàng phình má, vươn móng vuốt nhỏ đẩy tay hắn ra, đặt đệm thịt của mình vào trong lòng bàn tay hắn, lúc này mới rút đuôi ra.
- - nhiều chuyện quá, cho ngươi đổi còn không được sao?!
Ngụy Nguyên Hành bật cười, nhéo nhéo đệm thịt phấn nộn nộn của nàng, lúc này nghe thấy bên ngoài trướng có động tĩnh, giọng Lý Tất cung kính truyền vào dò hỏi: "Vương gia?"
Ánh mắt Ngụy Nguyên Hành nhìn tiểu tuyết hồ, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Vào đi"
Theo đó một trận tiếng bước chân, Lý Tất và đám người Khương ngự y tuần tự đi vào.
Nhìn thấy Vương gia ngày hôm qua còn hơi thở thoi thóp, bây giờ đã có thể ngồi nửa ngồi dậy, cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý sẵn cũng sửng sốt một trận.
"Vương gia" Lúc này Lý Tất quỳ xuống, nói: "Là chúng thần cứu giá chậm trễ, để cho ngài rơi vào nguy hiểm, tội thần muôn lần đáng chết."
"Không liên quan đến các ngươi, là do bổn vương nôn nóng." Môi mỏng Ngụy Nguyên Hành vừa kéo, thanh âm nhạt nhẽo mà lạnh lẽo vô hạn: "Hay cho một Xuyên Vân Trọng Tiễn của Tề quốc, bổn vương xem như kiến thức qua..."
Mọi người nín thở, đều không dám phát ra tiếng, chỉ có tiểu tuyết hồ đột nhiên đứng thẳng người bất mãn đẩy đẩy hắn: Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có dùng sức niết trảo trảo!
Ngụy Nguyên Hành mỉm cười, bảo bối yếu ớt kiều khí này, cơ bản hắn không hề dùng chút sức nào.
Nhưng hắn vẫn an ủi hôn hôn lên chân nhỏ một chút, lúc này Ân Thần mới hài lòng nằm trở lại.
Mọi người để một màn này vào trong mắt, trong lòng cũng nhận thức mới về sự thân thiết giữa vương gia và Yêu Linh đến mức nào.
Năm đó Ung vương mới từ Bắc Sơn trở về, thần tích Cửu Vĩ Yêu Linh xuất hiện bùng nổ ở Bắc Sơn được lưu truyền rộng rãi, khiến cho người đang có Mẫu tộc sụp đổ suy bại, địa vị tràn ngập nguy cơ như Tam hoàng tử thoáng một cái đã bị thổi phồng lên thành thần, thanh thế kia lớn đến mức cả đất nước đều bị kinh động, vì thế Chu vương không thể không gác lại việc phong Đại hoàng tử làm thái tử mà ngược lại phải phong Tam hoàng tử thành Ung vương, muốn lấy chuyện này để ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, còn sau này..
Sau này thì nhà ngoại của Đại hoàng tử cùng đồng đảng bị tru sát vì tội mưu nghịch và gây bè kết phái với các bộ tộc bên ngoài để tạo phản, Đại hoàng tử cùng mẹ ruột Liễu Quý phi phải uống rượu độc được ban mà chết, Chu vương đau buồn dẫn đến bệnh nặng triền miên trên giường, Ung vương nhận lấy chức vị là tôn sư Nhiếp chính vương thống lĩnh triều đình, chưởng khống trăm vạn binh quyền của nước Chu, sau lấy thiết kỵ đạp lên chồng chất bạch cốt, đúc lên nước Chu hùng mạnh nhất trong tứ đại cường quốc, vang danh hiển hách uy chấn Cửu Châu!
Tuyết Hồ Yêu Linh được tôn thành truyền thuyết, hôm nay lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mọi người, mặc dù không phải là Cửu Vĩ mà là Ngũ Vĩ, nhưng thật có thể mang đến thần tích.
Chẳng qua là...
Khương ngự y nhớ đến khi vừa mới nhìn thấy đống đuôi mềm mại hôm qua.
- Tuyết Hồ Yêu Linh này đêm qua vẫn là Lục Vĩ, sao hôm nay lại biến thành Ngũ Vĩ rồi?
Ông ta cung kính nói: "Vương gia, xin ngài cho thần mạn phép bắt mạch"
Ngụy Nguyên Hành vươn cổ tay ra, Khương ngự y quỳ gối đến bên cạnh, cẩn thận chuẩn mạch, lại cẩn thận hỏi: "Có thể cho thần xem vết thương của ngài một chút?"
Ngụy Nguyên Hành khẽ vuốt cằm, Khương ngự y cẩn thận xốc băng gạc trên ngực hắn lên, lộ ra phía dưới vết thương máu thịt mơ hồ - dấu mũi tên so với đêm qua sâu có thể thấy được xương, thương cập phế phủ, bây giờ vết cung