Xúc cảm ẩm ướt và mềm mại truyền đến từ miệng vết thương đau nhức.
Đầu lưỡi phấn nộn của tuyết hồ có một lớp gai nhỏ mềm mại, khi xẹt qua miệng vết thương mang đến một loại đau đớn tê dại khác, nhưng ngay sau đó, lại có một cỗ ấm áp khác bao trùm lên, giống như thuốc tê bọc vào hoa anh túc, dùng một loại cảm quan khác kích thích hơn làm tê liệt tất cả giác quan.
Da đầu Ngụy Nguyễn Hành tê dại một trận, hắn hơi hơi ngả về phía sau, thân thể cường tráng căng cứng, phần cổ áo giao điệp nới lỏng ra làm lộ chút đường cong cơ bắp, khuôn ngực màu đồng cổ hấp dẫn mê người.
"Nàng đang làm cái gì vậy.
.
" Giọng hắn khàn khàn, giống như dung nham bị tơ lụa bao vây, khi nàng nhẹ nhàng tiếp xúc sẽ có đồ vật nóng bỏng nào đó trào ra tới.
Bé tuyết hồ không trả lời, nàng chỉ chuyên chú, tinh tế nhẹ nhàng liếm qua những miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, những vết thương đang rỉ máu không ngừng, dưới sự liếm láp cẩn thận của nàng mà dần dần cầm máu.
Tiếng rên rỉ của nam nhân trên đỉnh đầu ái muội trầm khàn, một bàn tay to vươn xuống, chậm rãi vuốt ve gáy của nàng.
"Đừng tức giận.
" Hắn nói: "Ta không nỡ để nàng sinh khí.
"
Thực ra không phải Ân Thần tức giận, nàng chỉ là vô lực mà thôi.
Nếu không tàn nhẫn ép chính mình đến mức tận cùng, thì hắn sẽ không phải Ngụy Nguyên Hành, tương lai sẽ không trở thành Thiên cổ nhất đế thống nhất Cửu Châu.
Hình phạt cho một vị Khai thiên chi chủ Quân Hình, tồn tại quyền uy đáng sợ có thể làm lung lay Thiên đạo, cho dù là thiên kiếp cũng vô pháp hủy diệt được hắn, cho nên chỉ có thể kéo hắn vào trong ảo mộng này, dùng sự tiến hóa phát triển của vị diện để giết hắn, kích thích hắn, hướng dẫn hắn, khiến hắn vô tri vô giác bước vào con đường tự hủy hoại bản thân.
Nàng yêu hắn, thế nên cũng yêu hết thảy của hắn, yêu lòng hắn hắc ám tăm tối, ái hắn cố chấp cùng cực, cũng yêu hắn quyết tuyệt tàn nhẫn.
Nàng vô lực thay đổi quyết định của hắn, nhưng ít nhất nàng có thể khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Nàng nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng liếm liếm tay hắn, ngậm bình thuốc rắc dược phấn vào miệng vết thương, dùng đuôi cuốn lấy băng gạc để băng bó lại cho hắn.
Ngụy Nguyên Hành vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng.
Tuyết hồ nhỏ nhướng người lên, móng vuốt đặt lên bờ vai hắn, chậm rãi tiến lại gần, hôn lên khóe môi hắn.
Trong chớp mắt, ở trên người nàng toả ra linh quang lóng lánh, một bóng dáng nữ tử thon dài mảnh mai, duyên dáng bao trùm trên thân tiểu tuyết hồ, mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt phượng dài hẹp trong veo mà dịu dàng, đôi môi đỏ nhếch lên, thanh tao đẹp đẽ như một khúc ca trong tuyết.
So với hắn tưởng tượng càng mỹ lệ, càng động nhân.
Vẻ mặt của Ngụy Nguyên Hành tràn ngập ý cười, hắn vươn tay, vòng tay ôm lấy eo của nàng, lưu luyến mà nhu hòa chậm rãi gia tăng nụ hôn này.
Nụ hôn này không chứa bất kỳ dục vọng nào, sạch sẽ giống như tuyết đầu mùa, chỉ là đơn thuần, không gì sánh kịp sự vui mừng và thân mật.
Cả đời này của Ngụy Nguyên Hành, chỉ khi ở trước mặt nàng, mới cảm thấy bản thân hãy còn bộ dáng thiếu niên.
Ung vương của nước Chu lấy thiết huyết, quyền mưu cùng máu tươi đúc lên uy danh hiển hách thiên hạ, cũng có thể đơn thuần như vậy, vui mừng mà chờ mong ái một người, vì nàng vượt mọi chông gai, vì nàng trả giá hết thảy, lại ngập tràn vui mừng.
Hơi thở ấm áp tương giao, thiếu nữ hơi hơi nghiêng đầu, tựa vào cổ hắn, tinh tế thở dốc.
Hắn hôn nhẹ lên thái dương nàng, ngón tay thon dài một chút một chút vỗ về mái tóc dài đến thắt lưng của nàng.
Bộ dáng của nàng khi lớn lên khác hoàn toàn so với trước đây, nhưng hắn cũng không cảm thấy xa lạ, thời gian tám năm trôi qua phảng phất bất quá như một cái chớp mắt, hắn ôm nàng, tự nhiên như đã ôm nhau cả trăm ngàn lần, thân thuộc khắc sâu vào xương tủy.
Hắn ôm nàng, hai mắt khép hờ, đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, thần thái bình yên mà nhàn hạ.
Ân Thần không ngờ đột nhiên bản thân lại hoá hình.
Có lẽ là do cảm xúc vừa rồi quá kích động, khi hắn hôn nàng đế khí của hắn đã tẩm bổ nàng, mới ngoài ý muốn hóa thành thân người.
Nhưng mà!
Ân Thần chạm vào đôi tai xù lông của mình, trên mặt đầy vạch đen.
Lúc tám chín tuổi nàng hoá thân không hề bị lộ tai, thế nhưng bây giờ lại có, đúng là mất mặt!
Nàng định che đi chỗ làm mình xấu hổ kia, nhưng nam nhân cũng đã thấy, cười khẽ: “Che cái gì, đáng yêu lắm.
"
Hắn xoa bóp vành tai nhung nhung của nàng, một dòng điện tê dại từ tai chạy thẳng xuống dưới, Ân Thần kéo tay hắn ra, đè hắn nằm lên chiếc giường bằng gỗ nhỏ, còn đắp chăn lên người hắn.
Người nam nhân này thế nhưng lại rất nghe lời, mặc cho nàng sắp xếp, còn tự giác kéo chăn đắp lên, sau đó vươn tay về phía nàng: “Đến đây ôm.
"
Ân Thần sợ chạm vào miệng vết thương của hắn, đến nằm bên cạnh hắn, Ngụy Nguyễn Hành ôm chặt thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng.
Nàng có đôi mắt phượng hẹp dài diễm lệ, lại được trời ban cho ánh mắt cực kỳ trong trẻo, sạch sẽ, khi cười thì thánh khiết làm người không đành lòng khinh nhờn, nhưng trong lúc này, dưới ánh nến chập chờn mông lung, bởi vì bị hôn mà động tình, trong mắt phủ lên một tầng nước ướt át bao phủ, toát lên vẻ quyến rũ mị thái bẩm sinh thuộc về Yêu.
Ngụy Nguyễn Hành nhìn nàng, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Hắn chậm rãi phủ lên cái đuôi xù lông trước xương quai xanh của nàng, cả người chỉ có năm chiếc đuôi xinh đẹp che đậy càng trở nên lả lướt duyên dáng.
Thân thể trần trụi lộ ra da thịt trắng nõn nà như tuyết, bởi vì bị thân đến thiếu dưỡng khí, mà hiện lên một chút phấn nộn diễm sắc.
Trong khoảnh khắc như vậy, đột nhiên Ngụy Nguyên Hành chợt hiểu được tại sao trong sử sách ghi lại nhiều thảm kịch mỹ nhân hoạ thủy dẫn đến vong quốc như vậy, nhưng vẫn có vô số thế hệ quân vương sa vào sắc đẹp, tựa như thiêu thân lao vào biển lửa, vô pháp tự kềm chế.
Hắn nhẹ nhàng cầm