Chính là đợi một hồi lâu, ‘ Hy Vọng Có Kiếp Sau ’ cũng không có trả lời Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp click mở tài khoản đối phương, phát hiện đối phương đã offline, hơn nữa Weibo toàn bộ quét sạch, thoạt nhìn như một tài khoản nhỏ bình thường.
Nhưng cái tài khoản này là đăng ký 5 năm trước, thấy thế nào cũng không giống như tài khoản nhỏ.
Cậu nghĩ nghĩ, đã phát một chuỗi con số qua: 【 Đây là số di động của tôi, WeChat cũng là số này, bạn nếu onl nhìn thấy liền thêm tôi, được không? Có cái gì muốn phun tào, đều có thể tùy thời tới tìm tôi, hoạt động 24 giờ.
】
Phát xong tin nhắn, cậu vẫn cảm thấy không ổn, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình.
Diệp Trạch vẫn luôn chú ý cậu, đem biểu cảm nhỏ của cậu xem ở trong mắt, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Từ Tư Tư nghe xong cũng quay lại đây.
Thẩm Nghiệp không giấu giếm, đem tình huống nói: “Tôi có điểm lo lắng, chính là bên tôi vô pháp truy tung.
Đoán mệnh là dựa vào tướng mạo, hoặc là dựa vào sinh thần bát tự, không có hai thứ này, tôi cũng không có biện pháp.”
Diệp Trạch lâm vào trầm tư.
“Xác thật có điểm không thích hợp, người này khả năng có khuynh hướng tự sát… Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?” Từ Tư Tư nghĩ nghĩ, ngay sau đó lại phủ định cái chủ ý này, “Chỉ dựa vào một câu liền báo cảnh sát, như vậy cũng không tốt lắm……Nếu thành một trò khôi hài, chẳng phải là phiền toái cảnh sát sao?”
Thẩm Nghiệp do dự nói: “Vẫn là liên hệ cảnh sát • mạng đi? Vạn nhất đâu?”
Diệp Trạch ánh mắt sâu thẳm.
Từ Tư Tư chưa nói sai, Thẩm Nghiệp tâm địa thuần thiện.
Cậu lúc ví tiền bà lão bị trộm thì chen vào đám người chủ động hỗ trợ, một tin tức trên mạng cũng làm y khẩn trương cùng lo lắng, Thẩm Nghiệp chính là tiểu thiên sứ.
Cùng y ở chung càng lâu, Diệp Trạch liền càng cảm thấy loại thiện tâm này đáng quý, bằng không anh cũng sẽ không bỏ xuống hết thảy ở Đế Đô ở lại.
“Tôi gọi người đi tra.” Diệp Trạch hoàn hồn, nói.
Thẩm Nghiệp nghĩ đến thân phận của anh, vội vàng nói: “Kia phiền toái anh.”
Diệp Trạch lắc đầu, đi một bên gọi điện thoại.
Ánh mắt Thẩm Nghiệp gắt gao nhìn theo anh, hôm nay nam nhân như cũ anh tuấn vô song, chẳng sợ chỉ ăn mặc đơn giản hưu nhàn, cũng có một loại khí chất độc lập.
Cả người mây tím càng như là tiểu yêu · tinh giương nanh múa vuốt, câu lấy Thẩm Nghiệp, làm Thẩm Nghiệp rốt cuộc vô pháp mở mắt.
……Diệp Trạch như vậy, giống như càng hấp dẫn người nha.
Vì thế chờ Diệp Trạch nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Nghiệp liền đi qua, cười tủm tỉm mà dùng khuỷu tay chạm chạm cánh tay Diệp Trạch: “Chú ơi, chú thật tốt!”
Diệp Trạch: “……”
Mỗi lần nghe Thẩm Nghiệp gọi chú, anh đều có một loại cảm giác chính mình thật sự gặm cỏ non.
“Đã an bài người đi tra.” Diệp Trạch bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái.
Thẩm Nghiệp rất tín nhiệm anh, biết anh đã báo, tức khắc yên lòng: “Ừm, tôi chờ tin tức của chú.”
Diệp Trạch khóe môi