Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 27


trước sau


Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm Bạch Sanh Sanh: "Ông nói đúng, vấn đề tình cảm của người khác không nên nhúng tay.

Tôi nhìn cô vẫn là gọi bạn trai cô kia tới, đối mặt cùng cha mẹ nói rõ ràng đi.

Còn tôi, ở bên cạnh nghe một chút, nói không chừng còn có thể cầu tình cho hai người nha."
Thuật pháp kia khẳng định cùng bạn trai Bạch Sanh Sanh không thoát được quan hệ, nói không chừng đối phương còn là đồng loã, cậu đương nhiên trước là lừa người này tới, miễn cho tên đó chạy.
Bạch Sanh Sanh có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Nghiệp.
Ngay từ đầu cô rất bài xích Thẩm Nghiệp, bởi vì cô không tin loại đoán mệnh này, hơn nữa rõ ràng Thẩm Nghiệp là cha mẹ mời đến chia rẽ cô cùng bạn trai, cô liền càng chán ghét.

Chỉ là không nghĩ tới Thẩm Nghiệp cư nhiên nói nguyện ý giúp cô cùng bạn trai, lại nhìn Thẩm Nghiệp lớn lên đẹp, tuổi cũng bằng cô không sai biệt lắm, hẳn là có thể lý giải yêu đương của cô đi.

Còn có nam nhân bên cạnh Thẩm Nghiệp cũng là khí chất trác tuyệt, nói vậy hai người này đều không phải loại lừa đảo giả thần giả quỷ.
Cô hơi buông đề phòng, nói: "Anh bảo đảm với ba mẹ tôi, không được làm khó bạn trai tôi."
"Đương nhiên." Thẩm Nghiệp nhìn về phía Bạch Miêu cùng Tang Tử.
Hai vợ chồng kỳ thật không muốn gặp bạn trai con gái, nhưng Thẩm Nghiệp nếu nói gọi cậu ta tới, bọn họ cảm thấy Thẩm đại sư khẳng định có mục đích của chính mình, cũng liền gật đầu đồng ý.
Thẩm Nghiệp chuyển hướng Bạch Sanh Sanh: "Nếu tôi đáp ứng rồi, cô cũng đến đáp ứng tôi một điều."
Bạch Sanh Sanh: "?"
Thẩm Nghiệp nói: "Đừng nói cho bạn trai cô trong nhà mời người đoán mệnh, bằng không ngươi bạn trai vừa nghe, khẳng định đối với ba mẹ cô sinh ra ý kiến."
Bạch Sanh Sanh từ nhỏ được bảo hộ rất khá, tính cách có điểm đơn thuần, nghe vậy suy nghĩ một chút, giống như cũng đồng ý đạo lý này.

Nếu bạn trai biết ba mẹ mời thầy bói tới chia rẽ bọn họ, khẳng định sẽ không cao hứng.

Cô tuy rằng không hy vọng ba mẹ can thiệp chính mình yêu đương, nhưng cũng tuyệt không muốn nhìn bạn trai cùng ba mẹ nhìn nhau không thuận mắt.

Thực nhanh Bạch Sanh Sanh liền gọi bạn trai Cao Nghĩa Long tới.
Cao Nghĩa Long lớn lên trắng nõn sạch sẽ, mang một bộ kính đen, rất có phong độ trí thức, cùng Dương Minh năm đó rất giống nhau, phi thường có tính lừa gạt, dễ dàng có thể đạt được hảo cảm nữ sinh.
Bất quá khóe mắt gã mang theo một tia gian trá, Thẩm Nghiệp vừa thấy liền biếttrong lòng gã ẩn ác ý.
Cao Nghĩa Long biết người Bạch gia không đồng ý chính mình cùng Bạch Sanh Sanh kết giao, lần này tới tư thái hạ đến phi thường thấp: "Chú cô, chào hai người, cảm ơn hai người bằng lòng gặp cháu."
Bạch Miêu cùng Tang Tử đều là người có giáo dưỡng, tuy rằng không thích gã, lại vẫn khách khí mà nói: "Mời ngồi."
Cao Nghĩa Long cười nói cảm ơn.
Chờ gã ngồi xuống, Bạch Sanh Sanh lập tức một mông ngồi bên cạnh gã, giã cánh tay gã, tỏ vẻ muốn cùng gã cùng chung kẻ địch.

Cao Nghĩa Long ôn nhu mà đối Bạch Sanh Sanh cười cười, như là đáp lại kiên định cô.

Không khí giữa hai người phi thường ấm áp, tràn ngập nhu tình mật ý.
Bạch Miêu cùng Tang Tử cau mày, cố nén mới không có lê tiếng.
Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai Diệp Trạch: "Oa, tên tra nam thủ đoạn thật cao a.

Năm đó Dương Minh phỏng chừng cũng là như vậy......Lừa mẹ cháu tới tay á."
Loại sự việc này, tuy rằng ánh mắt con gái không tốt, khá vậy chỉ có thể chứng minh con gái đơn thuần, đầu sỏ gây tội vẫn là tra nam lừa tâm lừa thân.
Từ lúc vào cửa, Diệp Trạch liền chưa nói chuyện.

Anh vốn dĩ chính là bồi Thẩm Nghiệp tới nơi này, Thẩm Nghiệp làm chính sự, anh chưa bao giờ sẽ nhúng tay.

Thấy Thẩm Nghiệp nhắc tới Dương Minh cùng mẹ Thẩm, ánh mắt anh hơi trầm xuống, duỗi tay sờ sờ đầu cậu.
Thẩm Nghiệp cọ mây tím trên người anh, giống con mèo tham lam hấp thụ ánh mặt trời, thoải mái mà nheo lại đôi mắt.
Bạch Miêu cùng Tang Tử đang chờ Thẩm Nghiệp mở miệng, thấy Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch thân thân mật mật dựa vào nhau, tức khắc lộ ra biểu tình hiểu rõ.
"Đại sư, ngài xem......" Bạch Miêu do dự một lát, rốt cuộc vẫn lên tiếng đánh gãy bầu không khí bong bóng hồng bay bay giữa hai người.

Thẩm Nghiệp thấy mọi người nhìn chằm chằm chính mình cùng Diệp Trạch, cười một cái, thoải mái hào phóng giới thiệu: "Đây là vị hôn phu tôi."
Diệp Trạch nhàn nhạt ừm một tiếng.
Thẩm Nghiệp đảo qua Bạch Sanh Sanh: "Ánh mắt tôi tốt hơn cô nhiều, vị hôn phu tôi có tiền lại soái, còn đặc biệt ngây thơ, dáng người cũng đặc biệt tuyệt.

Cô xem cô chọn chính là cái thứ gì kia, vừa thấy chính là tiểu bạch kiểm phượng hoàng, nghèo lại giả trân, cẩn thận cậu ta về sau dùng tiền cô đi nuôi tiểu tam."
Bạch Sanh Sanh: ".................."
Được xưng là cái thứ gì kia Cao Nghĩa Long: "......"
Chỉ có Diệp Trạch bình tĩnh như cũ.
Nhìn kỹ, còn có thể thấy đáy mắt y nhàn nhạt ý cười.
"Anh không phải nói sẽ giúp tôi sao?!" Bạch Sanh Sanh tức giận bật khóc.
Thẩm Nghiệp buông tay: "Tôi nói chính là có lẽ sẽ giúp cô, nhưng tôi vừa thấy tướng mạo cậu ta liền biết cậu ta âm hiểm xảo trá, cái này thì bảo tôi giúp cô như thế nào a? Tôi tổng không thể trơ mắt nhìn cô nhảy hố lửa nha?"
Bạch Sanh Sanh: "......"
Thẩm Nghiệp đầy mặt chính khí: "Tôi không phải loại người thấy chết mà không cứu!"
Bạch Sanh Sanh: ".................." Cô cảm thấy chính mình bị lừa.
Thẩm Nghiệp không hề phản ứng cô, nhìn chằm chằm Cao Nghĩa Long: "Nói đi, thuật pháp trên người Bạch Sanh Sanh là mày hạ đi? Mày vì để cô đối với mày khăng khăng một mực, mới hạ cấm thuật cho cô, đúng không?"
Cao Nghĩa Long mờ mịt mà đối diện cùng cậu: "Cậu đang nói cái gì?"
"Đều là cáo già ngàn năm, cùng tôi diễn Liêu Trai cái gì a." Thẩm Nghiệp căn bản không để gã diễn, cười nhạo một tiếng, "Tao hiện tại chỉ muốn biết, cấm thuật của mày là ai dạy."
Cao Nghĩa Long như cũ đầy mặt mờ mịt: "Tôi nghe không hiểu ý cậu."
Thẩm Nghiệp nhìn mặt gã: "Tao đoán mày ngay từ đầu liền hạ thuật pháp cho Bạch Sanh Sanh, để cô nhất kiến chung tình với mày.

Chờ cô đối với mày có tình cảm, này liền giải thuật pháp, bởi vì mày cảm thấy chính mình có nắm chắc khống chế cô.


Chỉ là ngày hôm qua ảnh đế Bạch tới tìm tao qua hot search, mày biết bản lĩnh tao, sợ tao chia rẽ hai người, liền hạ thuật pháp cho Bạch Sanh Sanh, để cô ấy không rời đi, đúng không?"
Lời này vừa nói ra, Bạch Miêu cùng Tang Tử đồng thời thay đổi mặt.
"Thẩm Nghiệp đúng không? Cậu cũng thật sẽ nói chuyện cười, tôi chính là người thường, lại không giống cậu là đại sư, sao có thể sẽ biết thuật pháp gì." Cao Nghĩa Long vẻ mặt như bị oan uổng, thoạt nhìn thật sự rất ủy khuất.
Bạch Miêu cùng Tang Tử một chữ cũng không tin gã.
"Đại sư, đây là có chuyện gì? Cái gì thuật pháp, gã đối con gái của tôi làm cái gì?" Tang Tử nôn nóng hỏi.
Thẩm Nghiệp nói: "Đừng nóng vội, để chính gã nói."
Cao Nghĩa Long còn

muốn phủ nhận, Thẩm Nghiệp không muốn nhìn gã diễn kịch, trực tiếp đánh một lá bùa vào ấn đường gã.
Đây là bùa nói thật, Cao Nghĩa Long sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên biết chính mình mắc mưu.

Gã muốn phản kháng, đáng tiếc gã căn bản không phải đối thủ Thẩm Nghiệp.

Thực nhanh gã bị bách phun ra toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.
Chân tướng cùng Thẩm Nghiệp nói không sai chút nào, Cao Nghĩa Long quả nhiên ngay từ đầu liền hạ thuật pháp cho Bạch Sanh Sanh, bằng không Bạch Sanh Sanh cũng sẽ không đối gã vừa gặp đã thương.
Bạch Miêu cùng Tang Tử nghe được liền tức giận, nếu không phải giáo dưỡng tốt, hai người sớm tiến lên tẩn Cao Nghĩa Long một trận.
"Mày quá ác độc, sẽ có báo ứng!" Tang Tử tức giận đến cả người phát run, nhịn không được chỉ vào Cao Nghĩa Long mắng.
"Không không không......Con không tin!" Bạch Sanh Sanh còn lại là trợn tròn mắt, hỏng mất mà kêu.
Thẩm Nghiệp đồng tình mà liếc nhìn cô một cái, trên thế giới luôn có một ít cô gái ngốc không tin chính mình bị tra nam lừa, tổng nên trải một lần mới quay đầu lại......Không, có người đụng phải nam nam cũng không quay đầu lại, thế nào cũng phải đi một con đường tới cuối.
Cũng không biết Bạch Sanh Sanh là loại nào, chỉ hy vọng cô có thể kịp thời tỉnh ngộ đi.
Thẩm Nghiệp vung tay lên, lá bùa trên ấn đường Cao Nghĩa Long lập tức hóa thành hư vô.
Sự tình bại lộ, Cao Nghĩa Long sắc mặt thật không tốt đẹp, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp đương nhiên không sợ gã, khinh miệt mà hừ một tiếng: "Đạo hạnh mày đâu, ở trước mặt tao cũng dám diễn trò, ai cho mày dũng khí?"
Cao Nghĩa Long trong mắt hiện lên sát ý, nhưng gá biết chính mình không phải đối thủ Thẩm Nghiệp, lại nói gã còn muốn tiếp tục lừa Bạch Sanh Sanh, vì thế thay đổi kế sách, vẻ mặt phẫn nộ chất vấn Thẩm Nghiệp: "Là mày phá rối đi! Lá bùa mày khống chế tao, cố ý hãm hại tao thừa nhận những việc đó."
Thẩm Nghiệp nhịn không được thay gã vỗ tay.
Tra nam còn rất thông minh a, lập tức liền nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Cao Nghĩa Long chuyển hướng Bạch Sanh Sanh, đặc biệt chân thành mà nói: "Đây đều là giả, là tên đó hãm hại anh, Sanh Sanh em ngàn vạn đừng tin."
Bạch Sanh Sanh nước mắt lưng tròng, đáy mắt lộ ra một tia mong đợi: "Thật vậy chăn? Anh không có gạt người?"
Thẩm Nghiệp cười lạnh: "Tôi còn chưa từng tính sao, cô có thể hoài nghi nhân phẩm tôi, nhưng không thể hoài nghi bản lĩnh tôi!"

Bạch Sanh Sanh cắn khóe miệng, không nói lời nào.
Nhìn bộ dáng cô, tựa hồ vẫn hy vọng Cao Nghĩa Long là bị hãm hại.
Thẩm Nghiệp đặc biệt câm nín: "Bạch tiểu thư, cô là đồ ngu sao? Cô cùng gã yêu đương lâu như vậy, gã rốt cuộc là dạng người gì, chẳng lẽ cô thật sự một chút cũng không phát hiện sao? Cô nhìn khoé mắt gã rủ xuống, hốc mắt hãm sâu, đây đều là tướng mạo nham hiểm được không!"
Bạch Sanh Sanh nức nở mà khóc lóc, thân thể lung lay sắp đổ.
Cao Nghĩa Long dỗ cô: "Sanh Sanh, anh thật sự bị oan uổng, em phải tin tưởng anh a."
Bạch Sanh Sanh bụm mặt, không biết có nên tin hay không.
Cao Nghĩa Long quay đầu lại nhìn thẳng Thẩm Nghiệp, đáy lòng phát lên hận ý nồng đậm.

Nếu không phải Thẩm Nghiệp xen vào việc người khác, gã cùng Bạch Sanh Sanh khẳng định có thể kết hôn sinh con, về sau gã chính là con rể Bạch gia!
Một lá bùa xuất hiện ở trong tay Cao Nghĩa Long, lặng yên không một tiếng động mà đánh về phía trên người Thẩm Nghiệp.
"Cẩn thận!" Diệp Trạch vẫn luôn chú ý bên Thẩm Nghiệp, phát hiện động tác Cao Nghĩa Long, anh một bên nhắc nhở, một bên đi tới chỗ Thẩm Nghiệp, muốn ngăn cản công kích của Cao Nghĩa Long.
Trên người anh có mây tím, không e ngại lá bùa.
Nhưng động tác Thẩm Nghiệp so với Diệp Trạch nhanh hơn, trực tiếp vung tay lên, liền đem Cao Nghĩa Long đánh quỳ rạp trên mặt đất, lá bìa Cao Nghĩa Long ném tới đây cũng hoá thành hôi tích.
"Tao nói, đạo hạnh mày đâu, ở trước mặt tao có thể làm cái gì a!" Thẩm Nghiệp đánh một lá bùa vào trán Cao Nghĩa Long.
Giây tiếp theo, Cao Nghĩa Long liền trên mặt đất lăn lộn, mặt trắng nõn trở nên dữ tợn, âm khí từ toàn thân gã toát ra, thự nhanh iền bao phủ toàn bộ nhà ở.
Mấy người Bạch Miêu chỉ cảm thấy trong phòng nháy mắt giống như tiến vào mùa đông, đồng thời đánh cái rùng mình.
Thẩm Nghiệp cảm động mà bắt lấy tay Diệp Trạch: "Chú vừa rồi......Là muốn thay cháu chắn nguy hiểm sao?"
Nếu nói hôm nay trước kia, cậu vẫn luôn cảm thấy chính mình thân cận Diệp Trạch, là bởi vì mây tím trên người Diệp Trạch, nhưng vừa rồi một khắc kia, cậu liền biết trong lòng mình có thứ gì thay đổi.
Diệp Trạch nhìn đôi mắt cậu sáng lấp lánh, nhẹ nhàng ôn nhu mà xoa xoa đầu cậu.
Tuy rằng nam nhân cái gì cũng chưa nói, nhưng Thẩm Nghiệp lại hiểu sự ôn nhu kia của anh.
Hốc mắt cậu có điểm lên men.
Hai đời, cậu vẫn là lần đầu tiên được trân trọng mà đối đãi như vậy......
Loại nam nhân cực phẩm này, phải cẩn thận giữ lấy a.
Thẩm Nghiệp hít hít cái mũi, quay đầu hướng Bạch Sanh Sanh khoe ra: "Thấy không, đây mới là nam nhân tốt, sẽ ở thời khắc nguy hiểm nhất không màng tính mạng mà che chở người yêu! Tên Cao Nghĩa Long này có thể làm được sao? Tôi liền nói ánh mắt cô nhìn nam nhân không tốt được đi! Đáng tiếc a, nam nhân tốt như vậy là của tôi! Của tôi!"
Bạch Sanh Sanh: ".................."
Giết người tru tâm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện