Huyện ủy cùng huyện chính · phủ là tách biệt, hai toà cách nhau không xa, bên ngoài thoạt nhìn thập phần cũ xưa, còn rất phù hợp với hình tượng nghèo khó của huyện.
Nhưng chúng cứ ba Lâm đưa ra, lãnh đạo huyện một chút cũng không nghèo khó.
Trước cửa có bảo vệ, bất quá mỗi ngày cũng có một ít người làm việc ra vào, hơn nữa đoàn người Thẩm Nghiệp lớn lên đặc biệt soái khí, quần áo vừa thấy cũng rất xa hoa, căn bản không giống tới gây sự, bảo vệ chỉ tò mò mà nhìn vài lần, cũng không có ngăn cản.
Thẩm Nghiệp trực tiếp đi văn phòng lãnh đạo.
Giờ là buổi sáng, nhân viên mới vừa đi làm, thấy Thẩm Nghiệp hùng hổ, đều có điểm ngốc.
"Ở chỗ này." Thẩm Nghiệp đẩy ra cửa văn phòng lãnh đạo, cười lạnh một tiếng.
Nhân viên ở một tầng này toàn bộ vây quanh tới đây, có người tiến lên ngăn cảm: "Mấy người tìm ai?"
Thẩm Nghiệp: "Tìm thư ký Vương của mấy người!"
Thư ký Vương là nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, diện mạo hiền lành.
Gã giống như ngày thường mà rót ly trà nóng mà thưởng thức, thấy Thẩm Nghiệp vọt vào, không khỏi nhíu mày, nói: "Các người là tới gây sự?"
Huyện Lâm Giang bên này dân phong tương đối bưu hãn, huyện thành thường xuyên có người bởi vì một chút việc nhỏ mà tới đây làm ầm ĩ, lại bởi vì nhiều người có quan hệ họ hàng, cho nên mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt, không thèm quản, chỉ cần không nháo ra mạng người là được.
Nhưng nhìn đám người Thẩm Nghiệp mặc đồ cao sang, còn không che giấu được khí chất tự phụ, hẳn không phải người địa phương huyện Lâm Giang.
Thư ký Vương để lại một ánh mắt, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho chủ nhiệm văn phòng, bảo chủ nhiệm đi kêu người ở đồn công an tới đây.
Thẩm Nghiệp đương nhiên chú ý tới ánh mắt thư ký Vương.
Lần này bọn họ chỉ dẫn theo hai bảo tiêu, lãnh đạo quân • khu cũng chỉ mang theo hai thủ hạ, nhưng Thẩm Nghiệp có bùa, một chút cũng không sợ xảy ra xung đột, cũng không cản trở chủ nhiệm văn phòng.
"Không gây sự, tôi chính là hỏi ông, lão đạo sư các người cung phụng ở chỗ nào?" Thẩm Nghiệp nói.
Thư ký Vương sắc mặt biến đổi.
Lãnh đạo gánh hát ở huyện đích xác cung phụng một đạo sĩ, nhưng chuyện này rất bí ẩn, thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn, như thế nào biết tới lão đạo sĩ?
Hơn nữa làm viên · quan chính · phủ, bên ngoài không thể làm ra loại việc mê tín này, làm thư ký Vương càng thêm đề phòng.
Thẩm Nghiệp đôi tay khoanh trước ngực, chờ thư ký Vương nói chuyện.
"Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì." Thư ký Vương đậy nắp chén trà, lạnh mặt đối nhân viên công tác nói, "Mời bọn họ đi ra ngoài!"
Nếu biết đoàn người Thẩm Nghiệp không có ý tốt, thư ký Vương đương nhiên không có khả năng bảo trì hiền lành.
Gã thậm chí nghĩ kỹ, nếu Thẩm Nghiệp tiếp tục thì thầm việc lão đạo sĩ, gã liền trực tiếp bắt lại.
Liền tính đối phương có địa vị lợi hại, nhưng có lão đạo sĩ ở đây, gã cũng không sợ!
Nhân viên công tác lập tức đi lên lôi kéo Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp trực tiếp đánh vài lá bùa, những người đó tựa như bị khống chế, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Thư ký Vương nheo mắt.
Gã đã thấy qua thủ đoạn lão đạo sĩ, biết thiếu niên trước mắt này cũng biết thuật pháp, tức khắc liền kiêng kị.
"Gọi lão đạo sĩ tới!" Thẩm Nghiệp bước một bước tới gần thư ký Vương.
Thư ký Vương có chút hoảng sợ mà lui ra sau, một bên suy tư nên làm cái gì.
Nếu sự tình bại lộ, tiềm đồ cùng gánh hát của bọn họ sẽ bị huỷ hoại, sau còn có thể liên lụy tới những việc khác.
Nhưng......Gã cũng rất rõ ràng, chính mình vô pháp ứng phó người thanh niên này.
Vẫn nên gọi lão đạo sĩ tới, lão đạo sĩ khẳng định có biện pháp áp chế người này.
Thư ký Vương lập tức quyết định: "Được, tao liên hệ với ngài ấy!"
Thẩm Nghiệp bĩu môi, nhanh như vậy đã đáp ứng.
Bất quá cậu cũng đoán được, tên thư ký Vương giảo hoạt đa đoan, khẳng định là kêu lão đạo sĩ tới đây đối phó cậu.
Cậu đương nhiên không sợ, thậm chí còn có điểm chờ mong.
Trong quá trình chờ đợi lão đạo sĩ, Thẩm Nghiệp nhìn về phía thư ký Vương: "Các người tham · ô tiền, đại bộ phận đều biếu cho lão đạo sĩ đi? Các người cung phụng lão, lão bảo các người thăng quan phát tài, đúng không?"
Thư ký Vương biết bản lĩnh Thẩm Nghiệp không nhỏ, ngậm miệng không lên tiếng.
Thẩm Nghiệp quay đầu lại đối Diệp Trạch nói: "Chú ơi, giúp cháu chụp một bức."
Diệp Trạch được một tiếng.
Tông Nhất Minh là trợ lý sinh hoạt của Diệp Trạch, loại việc nhỏ này đương nhiên không cần Diệp Trạch động thủ, lập tức mở ra cameras di dộng.
Diệp Trạch nhàn nhạt mà đảo qua hắn.
Tông Nhất Minh: "......"
Hắn đã hiểu.
Bởi vì là Thẩm thiếu gia mở miệng, cho nên tiên sinh nhà hắn muốn tự tay làm.
Thư ký Vương nhìn Diệp Trạch lấy ra di động quay chụp, càng thêm không chịu hé răng.
Thẩm Nghiệp nhàn nhạt nói: "Các người vẫn luôn không tu sửa con đường thôn Lê Sơn, là bởi vì lão đạo sĩ muốn xây một đạo tràng trên đỉnh núi, không để người ngoài phát hiện, đúng không?"
Thư ký Vương hoảng sợ mà trừng lớn mắt.
Việc này cũng tính ra được?!
Lão đạo sĩ lúc ấy nói qua, chuyện này người ngoài không có khả năng biết được, bởi vì lão đạo sĩ đã làm phép, ngăn chặn cảm giác bên ngoài.
Thẩm Nghiệp lạnh mặt: "Đạo tràng kia hẳn là đã sửa rồi đi? Tu sửa xong thì lão chuẩn bị làm cái gì?"
Thư ký Vương không dám nhìn thẳng Thẩm Nghiệp, cúi đầu giả ngu.
Thẩm Nghiệp cũng không cùng gã vô nghĩa, trực tiếp đánh lá bùa giấy đến trên người gã: "Nói, lão đạo sĩ tu sửa đạo tràng, cuối cùng có phải dùng trẻ con ở thôn Lê Sơn tế trời?!"
Đây là nguyên nhân cậu tức giận, cậu tính được lão đạo sĩ muốn dùng trẻ con trong thôn tế trời!
Không sửa đường, phong cảnh khu vô pháp kiến tạo, ngăn cách tầm mắt bên ngoài, chuyện này mới không bị phát hiện.
Lão đạo sĩ thậm chí thi phép, khiến người trong thôn Lê Sơn dần dần cùng cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Thư ký Vương bị lá bùa khống chế, chỉ có thể nói thật: "Vâng, lão đạo sĩ nói, đạo tràng tháng sau là có thể hoàn thành, đến lúc đó dùng hai đứa trẻ một nam một nữ hiến tế, sự việc liền thành."
Thẩm Nghiệp sắc mặt lạnh xuống: "Lão có phải nói cho các ngươi, chỉ cần thành công, về sau các người liền sẽ đại lộ hanh thông, một đường thăng chức?"
Thư ký Vương lại lần nữa gật đầu.
Lão đạo sĩ đích xác nói qua như vậy, cũng đúng là vì vậy, bọn họ mới hợp tác với lão đạo sĩ.
Ai mà không muốn thăng chức phát tài?
Thậm chí thành phố tỉnh cũng có một ít viên · quan thờ phụng lão đạo sĩ, đây cũng là nguyên nhân bọn họ ở trong huyện có thể một tay che trời không kiêng nể gì.
Trước đó thư ký Vương còn đắc chí, thôn Lê Sơn là nơi phong thuỷ bảo địa, mới có thể bị lão đạo sĩ nhìn trúng.
Gã còn muốn được điều đi tỉnh khác, thậm chí mơ ước bò lên vị trí cao hơn.
Xung quanh có nhân viên công tác không rõ ràng về lão đạo sĩ, nghe thấy một tin tức lớn như vậy, không khỏi khe khẽ nói nhỏ.
Lúc này đây Thẩm Thời Mộ cũng ngây ngốc.
Dùng nam đồng nữ đồng tế trời......Trên thế giới này sao