Chờ khi ra khỏi cửa khách sạn, hốc mắt Lý Hân vẫn đỏ ửng.
Thẩm Nghiệp hoàn toàn có thể xưng là cha mẹ tái sinh của cô, hôm nay một kiếp này, may mắn có Thẩm Nghiệp, bằng không cô có bất tử thì cũng nửa tàn, cả đời sẽ hủy diệt!
Cô cắn khóe miệng, cảm kích mà nhìn Thẩm Nghiệp, nói: "Về sau tôi nhất định sẽ báo đáp ngài!"
"Đừng!" Thẩm Nghiệp chạy nhanh nói, "Cậu ở trong lòng cảm tạ là được, báo đáp thì không cần! Tôi nói cho cậu, tôi là có vị hôn phu, nghỉ hè liền phải kết hôn! Cậu nếu dám nhằm vào vị hôn phu tôi, không cần vị hôn phu tôi động thủ, một lá bùa của tôi là có thể đưa cậu đi!"
Dương Ngữ Hàm chính là bởi vì Thạch tổng đã cứu ả nên mới thích Thạch tổng, còn muốn giết chết vợ Thạch tổng để thay thế, cái loại nữ nhân ác độc nay, Thẩm Nghiệp ngẫm lại đều sợ.
Lý Hân bị chọc đến cười rộ lên.
Kỳ thật trải qua Thái Chi Vĩ tuyên truyền, hiện tại trong trường học không sai biệt lắm đều biết Thẩm Nghiệp có vị hôn phu soái đến nhỏ dãi, tình cảm hai người cũng rất tốt.
Cô sao có thể phá hư tình cảm Thẩm đại sư cùng vị hôn phu.
"Ngài yên tâm, tôi không phải loại người như vậy." Lý Hân dừng một chút, nhẹ giọng lại kiên định mà nói, "Nhưng tôi sẽ nhớ rõ ngài."
Thẩm đại sư rất lợi hại, vị hôn phu Thẩm đại sư cũng rất lợi hại, mà cô nếu về sau trở thành ảnh hậu quốc tế nổi danh, cũng không nhất định sed so được với Thẩm đại sư cùng vị hôn phu.
Mặc kệ thế nào, phần ân tình này, cô sẽ nhớ kỹ!
Thẩm Nghiệp thấy ánh mắt cô thanh minh, không phải người vì tình yêu mà mất đầu ( =)), hơn nữa tính cách cũng kiên nghị, hơn phân nửa sẽ chuyên chú vào sự nghiệp.
Cậ không khỏi yên lòng, nói: " Cậu có tiền đồ quang minh, cố gắng nỗ lực."
Lý Hân nắm chặt nắm tay: "Được!"
Thẩm Nghiệp cười cười, quay đầu nhìn thấy Diệp Trạch lái xe qua đây, liền đối Lý Hân nói: "Đi thôi, chúng tôi trước đưa cậu về trường học."
Lý Hân đang muốn nói cái gì, liền thấy một nam nhân anh tuấn đến kỳ cục bước xuống từ cửa xe đối diện, hẳn chính là vị hôn phu Thẩm đại sư.
Cô vội vàng nói: "Tôi tự mình về là được, hiện tại không đến 8 giờ, hơn nữa nơi này cách trường học không phải đặc biệt xa, rất an toàn."
Nói giỡn, Thẩm đại sư cùng vị hôn phu khanh khanh ta ta, cô sao có thể ngồi đấy làm bóng đèn.
Tiền bắt xe cô vẫn có!
Thẩm Nghiệp thấy cô thức thời như vậy, nhịn không được nhếch môi, hướng cô giơ ngón tay cái lên: "Có thể, tôi rất thưởng thức cậu á!"
Diệp Trạch vừa lúc đi tới, nghe thấy những lời này, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
"Chú ơi, chú đến rồi." Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà nhào qua, dắt lấy tay nam nhân, đơn giản giới thiệu qua Lý Hân, sau đó đối Lý Hân nói, "Chúng tôi đi đây."
Đương nhiên, cậu không bảo Lý Hân đi một mình, mà là kêu một bảo tiêu Diệp gia đưa Lý Hân về trường học.
Diệp Trạch xem ở trong mắt, ánh mắt càng thêm u trầm.
Anh nắm tay Thẩm Nghiệp lên xe, đóng cửa xe lại, anh chậm rì rì hỏi: "Em rất thưởng thức cô ta?"
Thẩm Nghiệp: "......"
Tốt, Diệp · bình dấm · Trạch lại lần nữa online!
"Vâng, phẩm hạnh rất tốt." Thẩm Nghiệp tròng mắt vừa chuyển, trịnh trọng gật đầu.
Diệp Trạch rũ mắt, nặng nề mà nhìn hắn: "......Đúng không?"
Thẩm Nghiệp tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy còn rất cảm kích cháu mà."
Diệp Trạch liếc cậu một cái, mặt vô biểu tình mà buông màn chắn, một tay đem cậu ôm đến trên đùi.
"Phải không?" Nam nhân lại lần nữa dò hỏi, thanh âm trầm thấp áp ách.
Thẩm Nghiệp ở trong lòng đã cười chết, đôi tay lại ôm cổ nam nhân, cười hì hì nói: "Yên tâm đi, cô ấy sẽ không lấy thân báo đáp."
"À, sẽ không......" Nam nhân không chút để ý mà nhướng mày, "Còn em, em muốn sao?"
Thẩm Nghiệp: "......"
Xem ra Diệp · bình dấm · Trạch rất khó dỗ a.
"Cháu cùng cô ấy nói, nếu cô ấy dám phá hư tình cảm cháu và chú, không cần chú ra tay, một lá bùa của cháu đưa cô ấy đi." Thẩm Nghiệp cười ròii hôn hôn nam nhân, "Chú à, hôm nay cháu mới biết được, chú chẳng những thích uống dấm, còn thích bơi lội trong dấm á."
Diệp Trạch hơi hơi mỉm cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm xoa khóe môi cậu: "Em cố ý như vậy, còn không phải hy vọng tôi ghen sao? Tôi đương nhiên sẽ thỏa mãn em."
Thẩm Nghiệp: "......"
Trời má, nam nhân của cậu quá soái a!
Khóe mắt cong lên, môi cười như không cười......Má ơi, soái đến Thẩm Nghiệp muốn thét chói tai!
"Cháu sai rồi, chú mau trừng phạt cháu!" Thẩm Nghiệp liền kém chút kéo mở quần áo của mình mà chủ động nhào lên.
Diệp Trạch thấp thấp mà cười, nắm cằm cậu, hôn lên.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào mà về nhà, Thẩm Nghiệp gấp không chờ nổi kéo Diệp Trạch về phòng ngủ.
Diệp Trạch cười nhìn cậu: "Không sợ ông nội cùng bà ngoại biết?"
"Không sợ!" Thẩm Nghiệp bắt lấy anh chạy vào trong phòng tắm, "Nếu ông nội cùng bà ngoại hỏi, cháu liền nói ở trong phòng ngủ vẽ bùa!"
Hiện tại ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm cơ bản cũng biết Thẩm Nghiệp vẽ bùa tiêu hao thể lực, mà Diệp Trạch bồi ở bên người cậu, sẽ làm cậu khôi phục càng nhanh hơn.
Trên thực tế, Thẩm Nghiệp cũng không cùng hai vị trưởng bối nói qua việc trên người Diệp Trạch có mây tím, nhưng lão nhân gia sống cả đời, nhiều ít có thể đoán được một ít, rốt cuộc bản thân Thẩm Nghiệp đã rất đặc thù.
Lại nói thì bọn họ là người trưởng thành, đóng cửa lại làm chuyện gì, hai vị trưởng bối cũng không có khả năng hỏi đến.
Cho nên Thẩm Nghiệp không sợ gì cả!
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu, chặn ngang bế cậu lên, đi vào phòng tắm.
Chỉ là đang tiến hành đến một nửa, Diệp Trạch bỗng nhiên ngừng lại.
Thẩm Nghiệp mơ mơ màng màng mà nhìn amh.
Diệp Trạch ôm lấy cậu, nói: "Tiểu Kim Long có phản ứng."
Thẩm Nghiệp nháy mắt tỉnh táo lại, nắm ngón trỏ của anh lên xem.
Liền thấy Tiểu Kim Long mở to một đôi mắt tròn xoe, tò mò mà nhìn cậu cùng Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp: "......"
Nếu không phải tố chất tâm lý cường hãn, đổi thành người thường, khẳng định sẽ bị kinh hách.
Kỳ thật Diệp Trạch cũng có chút ngoài ý muốn, anh cũng là ngẫu nhiên đảo qua ngón tay, liền thấy Tiểu Kim Long mở bừng mắt.
Anh thật ra thì không cảm thấy kinh dị, chỉ là......Bị đôi mắt khác nhìn chăm chú vào anh cùng đứa nhỏ thân mật, chẳng sợ chủ nhân đôi mắt này chỉ là một Tiểu Kim Long bám vào ngón tay anh, anh cũng không muốn.
Đứa nhỏ này chỉ có anh có thể nhìn.
Thẩm Nghiệp dùng đầu ngón tay chọc chọc Tiểu Kim Long: "Mày nhìn cái gì nha? Chẳng lẽ mày còn xem hiểu được tao cùng chú đang làm cái gì?"
Tiểu Kim Long chớp chớp mắt.
"......" Mặt Thẩm Nghiệp lộ vẻ cổ quái, ngẩng đầu nhìn Diệp Trạch, "Chú ơi, chú nói nó là nghe hiểu được, hay là nghe không hiểu?"
Diệp Trạch hôn trán cậu một ngụm, lấy khăn tắm vây quanh ở trên người hai người: "Trước đi ra ngoài lại nói."
Thẩm Nghiệp gật gật đầu, đang chuẩn bị cùng nam nhân đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại giữ chặt nam nhân: "Từ từ, cháu nghĩ đến một sự kiện."
Diệp Trạch dừng lại, con ngươi như mực chăm chú nhìn cậu: "Hửm?"
Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai anh, nói: "Có thể bởi vì hai chúng ta đang làm việc vui vẻ, Tiểu Kim Long mới tỉnh hả?"
Cái suy đoán có điểm XX, nhưng cũng không phải không có khả năng sao, từ trước cậu còn gặp qua bí kíp song tu mà.
Diệp Trạch: "......"
Gần đây anh kêu Tông Nhất Minh mua một ít sách tu đạo linh tinh, đều rất vô cùng kì diệu, nói không chừng Thẩm Nghiệp thật sự đoán đúng.
"Nhưng nó lần trước không tỉnh." Diệp Trạch trầm ngâm nói.
Đó là lần đầu tiên anh cùng đứa nhỏ