Dư Phiêu Phiêu đã sớm nghĩ tới, cô hiện tại 14 tuổi, người có tiền duy nhất bên cạnh có thể tiếp xúc chính là ba nuôi.
Ba nuôi có mấy cửa hàng, tiền bình thường không thích định kỳ gửi ngân hàng, cũng chỉ nằm trong ngân hàng.
Sau khi gửi được một số tiền nhất định, ông sẽ ngay lập tức mua một cửa hàng hoặc một nhà máy...
Hôm nay ông có thể đưa ra 50 vạn cho Dư Sinh, chứng tỏ trong thẻ của ông nhất định còn có tiền.
Mục tiêu ban đầu của cô là ông.
Bởi vậy, một khoảng thời gian chiếu cố cộng thêm trận Hồng Môn Yến tối nay, Dư Phiêu Phiêu thuận thế liền nói ra kế hoạch an bài của cô.
"Ba, con có thể thế chấp căn nhà cho ba không?" Ánh mắt chân thành của Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Dư Hàng, nói chi tiết: "Con đã nghĩ qua, nếu ba không cho con bán, nhà cửa cũng có thể lấy ra thế chấp.
Nhưng thế chấp tồn tại một số tình huống, thứ nhất là nhà, con chưa đủ tuổi nên ngân hàng không đồng ý thế chấp, phải chuyển nhà cho con rồi chuyển cho ba rồi mới được vào ở.
Còn khoản vay thế chấp chỉ được một nửa giá nhà ban đầu, thực tế là không đủ, nếu con vay tư nhân thì lãi suất sẽ rất cao.
Vậy con có thể thế chấp căn nhà cho ba và ba cho con vay được không? 50 vạn?" Dư Phiêu Phiêu nói một cách có lý, giống như thật sự đã điều tra qua những chuyện này vậy.
Không...
Dư Hàng không dám tưởng tượng, một đứa nhỏ như cô lại biết chi tiết thế chấp nhà!
Cô chỉ mới 14 tuổi!
"Baba, có phải ba cảm thấy con sẽ không trả được tiền không?" Dư Phiêu Phiêu thấy vẻ mặt ông ngơ ngác, không nói lời nào.
Để giành được sự tin tưởng của ông, cô vội vàng tiếp tục nói, "Ba ơi, con viết bài hát có thể kiếm tiền.
Ba xem con lần này đem mấy bài hát này mang đi bán, lập tức kiếm được mấy vạn.
Miễn là con tiếp tục viết, con sẽ chắc chắn sẽ kiếm được 50 vạn trở về.
Con chỉ tạm thời thế chấp ngôi nhà cho ba, chờ con kiếm được 50 vạn, con vẫn phải chuộc lại nhà.
Ba có tin con không?"
"Có tin được không?" Dư Hàng ngẩn người đồng ý.
Sau khi phản ứng lại, ông tỉnh táo, không khỏi trợn tròn mắt nói: "Ý con là, để ba cho con mượn 50 vạn để đầu tư vào công ty Dư Sinh?"
"Không phải tất cả đều có ý này." Dư Phiêu Phiêu giải thích chi tiết hơn, "Con không trực tiếp vay ba 50 vạn, con lấy tài sản của con để thế chấp cho ba, vay 50 vạn.
Ba có thể dựa theo lãi vay của ngân hàng tính với con khoản nợ này, đến hạn con sẽ trả lại cả gốc lẫn lời cho ba.
Ba coi như là cho con mượn số tiền này, thời hạn là một năm, con sẽ trả lại cho ba, đến lúc đó ba lại trả lại giấy chứng nhận nhà đất cho con."
"Ba đây...!Làm thế nào mà ba có thể lấy lãi suất của con!" Dư Hàng nghe Dư Phiêu Phiêu nói phân biệt như vậy, cùng khoản nợ này của ông tính toán rõ ràng, ngay cả lãi suất cũng phải có, trong lòng tất nhiên là băn khoăn!
Dư Phiêu Phiêu lại nói thẳng: "Anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng.
Hơn nữa, con cũng không phải con gái ruột của ba, những khoản tiền lớn này vẫn phải được tính toán rõ ràng, không thể để cho tình cảm gia đình bị hủy hoại bởi tiền bạc.
Vì vậy, lãi suất vẫn phải được cung cấp cho ba."
Dư Hàng vội vàng lắc đầu, "Đừng đừng đừng! Đừng tính lãi với ba! Nào có ba và con gái tính lãi! Ba sẽ không bao giờ lấy lãi."
Dư Phiêu Phiêu liền nở nụ cười, "Cảm ơn ba nguyện ý cho còn vay 50 vạn.
Nhưng lãi suất vẫn phải tính, điểm này con kiên trì, ba không cần phải nói."
"Không cần, thật sự không cần! Làm thế nào ba có thể tính toán lãi suất với con! Không phải..." Dư Hàng đẩy tang hai câu sau đó...!Ông phát hiện ra rằng ông dường như bị hố?
Ông nói đã hứa sẽ cho cô mượn 50 vạn?
Ông có nói vậy không?
Không phải...
Cái vấn đề cho vay tiền còn chưa đồng ý, như thế nào đã bắt đầu đàm phán lãi suất rồi?
"Ba ba, chiều mai con chỉ có hai tiết học, ba đưa con đến văn phòng công chứng, để công chứng di chúc của bà nội con.
Khi nào giấy chứng nhận xuống, tuần sau con sẽ chuyển."
Dư Phiêu Phiêu bên này đã bắt đầu thực hiện kế hoạch, "Chờ sổ nhà của bà nội trở thành tên của con, đến lúc đó con sẽ giao cho ba, hy vọng ba giúp con chuyển 50 vạn cho chú Dư Sinh, con cũng muốn xem danh sách