Edit&Beta: VyVy
...!
Sau khi Dư Phiêu Phiêu nín khóc, tâm tình cũng dần dần lắng xuống.
Cô cầm một tờ khăn giấy, lau mũi đỏ bừng, tuy rằng đã không khóc, nhưng thoạt nhìn tâm tình vẫn rất thấp.
Lực chú ý của Phương Chu Diêu lúc này cũng toàn bộ ở trên người cô, dĩ nhiên hoàn toàn không để ý đến động tĩnh bên ngoài phòng khách.
Mặc dù anh sẽ không dỗ dành, cũng không biết phải nói gì, nhưng anh có thể lặng lẽ nhìn cô, đi cùng cô...!
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Woow!"
Bỗng nhiên, phòng khách truyền đến một tiếng bạo hô, thanh âm này quá mức vang dội, bởi vậy cũng hấp dẫn lực chú ý của Phương Chu Diêu.
Dư Phiêu Phiêu theo bản năng đưa tay qua, nắm chặt bàn tay của anh, động tác bối rối của cô lại lần nữa hấp dẫn sự chú ý của Phương Chu Diêu đến trên người cô...!
"Không sao, có tôi ở đây."
Ánh mắt đỏ bừng của Dư Phiêu nhìn lại anh, ngữ khí kiên định dỗ dành anh.
Trái tim Phương Chu Diêu căn bản không kịp thương tâm khổ sở, đã sớm bị cô làm ấm áp.
Anh nhẹ nhàng mím môi, khóe miệng nhếch lên độ cong nhàn nhạt, có một chút cao hứng.
"Tôi lại không làm gì, cậu đừng thần kinh hề hề..."
Phương Chu Diêu lém rèo miệng, nhỏ giọng nói cô.
Tuy rằng ngoài miệng đang nói cô, nhưng đây chỉ là biểu hiện anh muốn mặt mũi mà thôi, trong lòng sớm đã mềm nhũn thành một vũng nước.
Sau đó, động tĩnh bên ngoài phòng khách càng lúc càng lớn...!
Hai người bọn họ đều không mở cửa, chỉ nghe thấy bên ngoài xem ra âm nhạc, tiếng hát, tiếng hoan hô, tựa như vô cùng náo nhiệt.
Đôi mắt to tròn của Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm vào ann, sợ anh sẽ vì vậy mà bị thương.
Tuy nhiên, khi Phương Chu Diêu nhìn về phía cô, cô chỉ mỉm cười, "Bên ngoài dường như bắt đầu cầu hôn...!Hơi ồn ào nha..."
Dư Phiêu Phiêu không biết nụ cười của anh là che dấu khổ sở hay là cố ý giả bộ cho cô xem?
Cô không tin, giờ phút này anh còn có thể cười rộ lên.
Dư Phiêu Phiêu rút mũi, nghiêm túc khuyên nhủ ann, "Mỗi người đều có quyền lựa chọn lối sống của mình, giống như mẹ cậu có thể lựa chọn người đối xử tốt với bà ấy, cậu cũng có thể lựa chọn người đối tốt với cậu.
Cho dù mẹ cậu muốn kết hôn lần hai, cậu cũng không phải một mình, tôi và ba đều ở đây, cậu hoàn toàn có thể ở cùng ba với tôi.
Vì vậy, cậu không cần phải buồn."
"Tôi không có buồn." Khóe miệng Phương Chu Diêu giật giật, nụ cười ôn hòa, "Cậu đừng lo lắng cho tôi, tôi không yếu ớt như cậu nghĩ."
Tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng Dư Phiêu Phiêu biết rõ, nội tâm của anh kỳ thật rất yếu ớt.
Anh liền ở bên bờ bệnh lung lay sắp đổ, một bước là có thể rơi xuống vực sâu, sai người kéo anh một phen.
Cô không biết liệu cô có thành công trong việc kéo anh trở lại hay không, nhưng cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.
"Cậu xem cậu khóc thành như vậy..." Phương Chu Diêu vươn tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Phiêu Phiêu, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu kia, "Cũng đừng thật sự là vì tôi khóc, đó tuyệt đối là cậu suy nghĩ nhiều, tôi mới không đáng thương như cậu nghĩ."
Dư Phiêu Phiêu thấy anh còn có thể nói giỡn, cuối cùng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, "Hôm nay cậu ở nhà làm gì?"
Phương Chu Diêu quay đầu lại nhìn thoáng qua máy tính, "Viết tiểu thuyết a, hôm nay viết mấy bản."
Dư Phiêu Phiêu lại hỏi, "Vậy có phải cậu quên đi đón tôi không?"
Kỳ thật cô biết, anh không phải đã quên, là cố ý lựa chọn không đi đón cô, lựa chọn ở lại đối mặt với màn cầu hôn này.
Nhưng cô cũng cố ý hỏi anh như vậy, cho anh một bậc thang, cho anh một lý do để đóng gói mình.
Phương Chu Diêu cũng theo lý do của cô, sờ sờ đầu cười nói, "Đúng vậy, tiểu thuyết viết đến tình tiết đặc sắc, viết liền quên.
À, cậu khóc vì tôi quên đón cậu, phải không?"
"Không.
Tôi có tâm sự của riêng tôi.
” Dư Phiêu Phiêu cười khẽ, "Vậy, tôi có thể xem bản thảo hôm nay cậu viết có được không?"
Phương Chu Diêu.gật đầu, "Được."
Hai người liền đứng dậy.
Rốt cục không ngồi bên cạnh cửa phòng, cũng không cần chú ý những chuyện phát sinh trong phòng khách.
Dư Phiêu Phiêu nói hai ba câu lấy đi lực chú ý của anh, nắm tay anh, dẫn anh đến bên cạnh bàn học, dẫn dắt anh đem sự chú ý đặt ở những chuyện khác.
Phương Chu Diêu mở bản thảo viết hôm nay, nhường chiếc ghế duy nhất trước bàn làm việc cho cô ngồi.
Anh đứng bên cạnh cô, tay cầm chuột điểm nói, "Viết nhiều như vậy, bây giờ cậu