“Đường Tô!”
Tên nhóc kia bất mãn kéo tay cô, giọng nói trẻ con cất lên với vẻ cảnh cáo.
“Khụ, khụ, đây không phải là con trai của tôi, năm nay thằng bé… được ba tuổi.” Đường Tô kìm nén đôi môi đang nhếch lên, lo lắng bản thân sẽ chọc giận tên nhóc này nên lên tiếng giải thích với nhân viên bán hàng.
Nữ nhân viên cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt này vẫn còn quá trẻ, quả thật không giống với mẹ của đứa bé này: “Xin lỗi, đây chắc là em trai của cô, quần áo dành cho trẻ từ ba đến năm tuổi ở bên này, mời đi theo tôi.”
“Đi thôi.”
Đường Tô cong lưng, không nhịn được cười bên tai Nghiêm Cảnh Dương, nói: “Em trai.”
Đôi mắt đen tròn tràn đầy tức giận, Nghiêm Cảnh Dương buông tay cô, quay đầu đi.
Lúc nãy là con trai giờ lại là em trai, hừ! Người phụ nữ này dám chiếm tiện nghi của hắn!
Đường Tô tùy ý nhìn gian hàng trưng bày bộ quần áo của bé trai, phát hiện có rất nhiều kiểu dáng, mỗi bộ đều rất đáng yêu.
“Bộ này thế nào?”
Cô lấy lên một chiếc quần yếm loại nhỏ và chiếc áo sơ mi in hình đầu hổ màu trắng, cô thử tưởng tượng sau khi tên nhóc này mặc vào nhất định sẽ đáng yêu tới mức nổ tung cho mà xem.
“Xấu!”
Miệng nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương mở ra, lạnh lùng phun ra một câu tàn nhẫn, ngón tay ngắn ngủn chỉ về một hướng: “Tôi muốn mặc những bộ đó.”
Đường Tô nhìn theo tay hắn chỉ, thấy ở đó bày biện những chiếc áo sơ mi cùng với tây trang của con nít.
“Mấy bộ đó không đáng yêu chút nào.”
Đường Tô nói thầm một câu như vậy nhưng cuối cùng cũng phải theo ý của hắn.
Về phần qυầи ɭóŧ, Nghiêm Cảnh Dương nghiến răng chọn mấy cái in nhân vật hoạt hình.
Lúc tính tiền, Đường Tô vẫn không chịu từ bỏ, cô lấy luôn bộ đồ yếm vừa chọn và một bộ bò sữa bên cạnh đó.
Hừ, nhất định sẽ có cơ hội làm cho hắn mặc cái này!
Nữ nhân viên nở nụ cười thật tươi, ánh mắt dừng trên người phụ nữ và em trai của cô.
Hai chị em nhà này lớn lên thật sự rất xinh đẹp, quá đẹp.
Đặc biệt là cậu em trai, người bé nhỏ, khuôn mặt nghiêm túc, biểu tình lạnh nhạt giống ông cụ non, quả thật làm trái tim người ta mềm nhũn không thôi, muốn hôn một cái lên khuôn mặt đó.
“Đi thôi.” Một tay Đường Tô cầm túi, vươn ra một ngón tay cho tên nhóc kia nắm.
Bởi vì là cuối tuần nên có rất nhiều bố mẹ mang con cái đi chơi, vậy nên một cô gái trẻ đẹp như Đường Tô dắt theo một đứa trẻ đội mũ vành che nửa khuôn mặt đã đặc biệt gây chú ý.
Người đi qua đường luôn ngoái lại nhìn.
“Phía trước có cửa hàng đồ uống, anh muốn uống gì không?” Đường Tô lắc ngón tay hỏi.
“Cái gì cũng được.”
“Vậy anh ở chỗ này đợi tôi, tôi đi xếp hàng.” Đường Tô dẫn Nghiêm Cảnh Dương tới một cái bàn trống, tiện thể để mấy cái túi ở trên ghế bên cạnh.
Đồ uống ở đây rất được hoan nghênh, có rất nhiều người xếp hàng.
Đường Tô đứng ở cuối hàng.
Cũng không