Tống Hinh Nghiên cầm lấy điện thoại, đôi mắt ngấn lệ sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt có vài nét giống Nghiêm Cảnh Dương: “Không… Không có gì.” Vừa rồi cô ta nhất thời hoa mắt nhận lầm hắn thành Nghiêm Cảnh Dương, đuổi theo anh ta nên mới chọc giận Từ Mật.
“Cô cho tôi số của cô đi.
Nếu cô phát hiện điện thoại bị hỏng ở đâu thì cô gọi điện cho tôi, tôi đền cho cô.” Trên gương mặt điển trai của Lý Dương nở một nụ cười ấm áp, vừa cao lớn lại vừa đẹp trai.
Đầu ngón tay Tống Hinh Nghiên nắm chặt tới mức trắng bệch, cô ta muốn từ chối nhưng khi thấy gương mặt phía trước có phần quen thuộc, cô ta đành nói ra một dãy số.
Khuôn mặt trắng bệch cũng xuất hiện một mảng đỏ ửng.
Bởi vì góc độ nên Đường Tô chỉ thấy có một người đàn ông ra tay giúp đỡ Tống Hinh Nghiên, không nhìn được diện mạo của người đó.
Nếu nhìn thấy, cô nhất định sẽ biết được đây là Lý Dương, mà ở trong sách có nói Lý Dương là chồng của Tống Hinh Dương trước khi trọng sinh.
Trò khôi hài bên ngoài đã kết thúc.
Đường Tô liếc nhìn Nghiêm Cảnh Dương, khuôn mặt trắng tinh của tên nhóc đó vô cảm, cũng không biết có phải tức giận vì cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của mình bị cướp mất hay không?
“Chúng ta về thôi.”
Nghiêm Cảnh Dương bình tĩnh nói, hắn đỡ cạnh bàn nhảy xuống ghế sô pha, đôi chân ngắn ngủn tự giác đi bên cạnh Đường Tô…
Thứ hai, khi trời vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời chỉ mới thức dậy, phòng bên cạnh mơ hồ vang lên tiếng nhạc.
Nghiêm Cảnh Dương nhíu mày.
Một lúc sau, lông mi dài khẽ run lên, đôi mắt to tròn mở ra, đôi đồng tử di chuyển, cơn buồn ngủ dần biến mất.
Phòng khiêu vũ ở bên cạnh truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Lâu rồi chưa khiêu vũ, với lại thân hình mềm mại này càng nhảy cô càng phải giảm tốc độ lại.
Đường Tô thả chậm tốc độ, cuối cùng khom lưng làm một động tác vòm cầu.
Người cô ngã ra sau, hai tay chống xuống đất, thân hình mảnh khảnh dễ dàng cong xuống, làm ra tư thế vòm cầu để lộ vòng eo hết sức dẻo dai.
Đường Tô cúi đầu xuống đất, chớp mắt, cô nhìn thấy bóng dáng ngược với tầm mắt của mình.
Đúng lúc đó, tiếng nhạc kết thúc, eo nhỏ của Đường Tô dùng sức, cả người hướng về phía trước đứng thẳng.
“Chào buổi sáng.” Cô quay người lại, cười nói.
Trên người Nghiêm Cảnh Dương đang mặc bộ đồ ngủ in hình trẻ em mà Đường Tô đã mua, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cả người đáng yêu giống như thiên sứ vậy.
Hắn nhìn Đường Tô đang đi về phía mình, trong đầu hiện lên một cảnh vừa rồi.
Chiếc áo crop màu trắng lộ ra vòng eo nhỏ trắng nõn, đôi chân được chiếc quần bó ôm lấy vừa yểu điệu vừa tinh tế.
Động tác uốn lượn yêu cầu kỹ năng cao, có thể nhìn ra vòng eo kia còn mềm mại hơn cây dương liễu, lại giống như không đủ cho hai bàn tay véo.
“Sao anh dậy sớm thế?” Đường Tô ngồi xổm trước mặt Nghiêm Cảnh Dương, môi nở nụ cười.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Nghiêm Cảnh Dương ngửa đầu nhỏ