Sáng sớm, bầu trời dần sáng lên, loáng thoáng có tiếng âm nhạc truyền đến từ phòng bên cạnh.
Nghiêm Cảnh Dương mở to đôi mắt màu đen tuyền nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ mơ hồ dần biến mất.
Hắn ngồi dậy, hai tay chống trên mép giường.
Sau đó nhảy xuống mặt đất, mang cái ghế ngồi đặt bên cạnh cửa, cơ thể nhỏ bé đứng lên rồi tắt cái đèn được mở suốt đêm.
Ngay sau đó, hắn lại mang cái ghế vào phòng vệ sinh, đặt ở trước bồn rửa tay, hắn đứng lên trên ghế rồi bắt đầu đánh răng.
Bởi vì răng còn nhỏ nên hắn chỉ có thể dùng bàn chải và kem đánh răng dành cho trẻ em mà Đường Tô đã mua.
Nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt nhỏ bé như bánh bao không vui, lông mày non nớt nhíu chặt, đôi mắt to đen nhánh lộ ra dáng vẻ lạnh lùng không thích hợp với một đứa trẻ.
Đã có một khoảng thời gian, Nghiêm Cảnh Dương còn không thích ứng được với dáng vẻ lúc bé của mình.
Từ khi đến bên cạnh Đường Tô, âm thanh trong đầu cũng không còn xuất hiện nữa, trong khoảng thời gian này, thân thể của hắn cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Nghiêm Cảnh Dương bắt đầu hoài nghi, có phải ở bên cạnh cô nhóc Đường Tô này sẽ chỉ làm phí thời gian hay không.
“Anh đang đánh răng sao.”
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của con gái, động tác đánh răng của Nghiêm Cảnh Dương dừng lại một lát: “Sao cô lại vào đây?” Miệng của hắn toàn là bọt, lên tiếng hàm hồ chất vấn.
“Tôi đã gõ cửa nhiều lần nhưng anh lại không nghe thấy.”
Đường Tô đứng ở cửa, trên cổ có một cái khăn lông màu trắng, trên người mang một cái áo thun màu lam nhạt, hạ thân mang quần thể thao bó sát, một đôi chân thẳng tắp lại thon dài, cả người lộ ra vẻ tuổi xuân lại xinh đẹp.
Chắc là cô vừa mới nhảy xong, hô hấp có chút không ổn định, trước ngực phập phồng rõ ràng hơn so với bình thường.
Nghiêm Cảnh Dương quay đầu lại, không nhìn cô: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Trong tủ lạnh không có đồ ăn, tôi chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng, muốn hỏi anh ăn gì thôi?”
Trong gương, người con gái sau lưng hắn đi đến gần, bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Cảnh Dương siết chặt bàn chải đánh răng: “Tùy cô.”
Đường Tô mới tập thể dục trong phòng khiêu vũ xong, trên người ra không ít mồ hôi, mấy lọn tóc dính trên khuôn mặt.
Gương mặt quyến rũ đỏ ứng, rất là xinh đẹp.
Cô hơi khom người, đôi mắt màu đen ngập nước lộ ra ánh sáng rực rỡ nhìn đứa trẻ ở cạnh bồn rửa tay.
Bởi vì không đủ cao nên hắn chỉ có thể đứng trên một cái ghế nhỏ, nhón chân lên, miệng nhỏ còn dính bọt màu trắng.
Có thể là bởi vì vừa mới ngủ dậy cho nên mấy lọn tóc trên đầu dựng lên, giống như Teletubbies, quả thực là giống đến mười phần.
Muốn hôn một cái.
“Cô đi ra ngoài được rồi.” Dáng vẻ hắn đứng trên ghế để đánh răng có chút xấu xí, hắn không muốn bị cô nhìn thấy.
Đường Tô nhíu mày, lại gần tên nhóc này một chút: “Dưới tầng có một cái ghế cao, xíu nữa tôi mang lên cho anh, như thế thì anh không cần nhón chân nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Nghiêm Cảnh Dương dần dần đỏ ứng, vẻ mặt hiện lên sự xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần!”
Tên nhóc này bị chọc đến mức