Tống Hinh Nghiên nhìn váy dính đầy dầu trên người mình, có lau thế nào cũng không sạch sẽ.
Chiếc váy này cô ta tốn nửa tháng tiền lương để mua, đó là bộ quần áo hàng hiệu duy nhất, hiện tại đã bị làm hỏng.
Đôi mắt bỗng đỏ lên.
“Làm sao vậy?”
Lý Dương thấy Tống Hinh Nghiên đỏ mắt, gương mặt trắng nõn ra vẻ đáng thương, anh ta lập tức đau lòng, biết cô ta bị khó chịu nên anh ta tức giận nói với nam phục vụ: “Gọi giám đốc của các người tới.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vị tiểu thư này, tôi thật sự vô ý.
Vừa rồi là thằng nhóc này đụng phải tôi, tôi cũng là vô tội, không cần tìm giám đốc của chúng tôi, nếu không chắc chắn tôi sẽ bị đuổi việc.” Nam phục vụ đối với Tống Hinh Nghiên đau khổ cầu xin: “Tiểu thư, cô đại nhân đại lượng, người đẹp tốt bụng, cầu xin cô tha thứ cho tôi, tôi thật sự cần công việc này.”
Tống Hinh Nghiên cắn cắn môi, cô ta khó khăn nói với Lý Dương: “Thôi đi, tôi nghĩ anh ta cũng không cố ý, là trẻ con nghịch ngợm, cũng trách không được anh ta.”
“Tiểu thư cô là người tốt, tâm địa thật thiện lương, người tốt nhất định sẽ có báo đáp.” Nam phục vụ nhanh chóng nói lời cảm ơn.
“Còn chưa cút?” Lông mày đen dày của Lý Dương nhướng lên, trực tiếp trách mắng.
Ánh mắt anh ta lơ đãng dừng ở trên người tên nhóc ngã trên mặt đất: “Thằng nhóc, đứng lên rồi tránh ra nhanh, nhóc đang cản đường đấy.” Đối với tên nhóc gây sự như vậy, anh ta thật sự không có một chút kiên nhẫn nào.
“Không lẽ là cậu bé đụng trúng rồi bị thương chứ.” Tống Hinh Nghiên nhớ tới vừa rồi bản thân giống như dẫm cái gì đó.
Ánh mắt dừng ở trên lưng tên nhóc, đồ ăn và dầu bị đổ lên phía trên lưng, cô ta dừng đôi tay đang vươn ra.
“Các người đang làm cái gì!”
Đợi một lúc lâu cũng không thấy tên nhóc đi ra, Đường Tô liền đi tới hành lang bên này, khi ánh mắt nhìn đến thân hình nhỏ bé ngã nhào trên mặt đất, nháy mắt co chặt.
“Tiểu Cảnh Cảnh, em làm sao vậy?”
Đường Tô chạy nhanh đến bên cạnh Nghiêm Cảnh Dương, một tay đem đồ ăn trên lưng hắn đẩy ra, nhanh chóng đem hắn nâng dậy, mới phát hiện gương mặt trắng nõn của tên nhóc nhăn lại, miệng nhỏ trở nên trắng bệch: “Đau.” Hiếm khi hắn nói một chữ.
“Đau chỗ nào?” Đường Tô không quan tâm đến quần áo trắng bị cọ đầy dầu.
“Các người làm gì nó vậy?” Cô cố hết sức bế Nghiêm Cảnh Dương lên.
“Là thằng nhóc này chạy nhảy lung tung, tự mình té ngã, đụng phải đồ vật trong tay người phục vụ.” Lý Dương đối diện với đôi mắt đen láy và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đường Tô, giọng điệu không tự giác mà hòa hoãn xuống.
“Không có khả năng!” Nghiêm Cảnh Dương sẽ chạy nhảy lung tung? Nói đùa cái gì vậy.
Đôi mắt Đường Tô vì tức giận mà trở nên tối hơn, tầm mắt đánh giá bạch liên hoa Tống Hinh Nghiên và Lý Dương.
“Vị tiểu thư này, vừa rồi đứa trẻ nhà cô xông thẳng vào người tôi, cho nên mới té ngã.” Nam phục vụ hạ quyết tâm khẳng định đây là lỗi của tên nhóc, dù sao hắn cũng sẽ không cãi lại.
Tống Hinh Nghiên nghe được giọng nói quen thuộc của Đường Tô thì rất khϊếp sợ, lại nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, cô ta cắn chặt rằng không dám lên tiếng.
Tuy rằng rất kinh ngạc với sự thay đổi của cô gái Đường tô này nhưng cô ta không dám trực tiếp đối diện cô, bằng không chịu thiệt thòi luôn là bản thân.
Cô ta cúi đầu, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Đường Tô không muốn cãi nhau với bọn họ, cô thấy đôi mắt đen bóng của Nghiêm Cảnh