Cô ta hô theo nhịp, ánh mắt dừng trên người Đường Tô.
Trái ngược với động tác không thuần thục của mọi người, động tác của Đường Tô trôi chảy tự nhiên, giống như cô đã tập luyện rất nhiều lần, mỗi một động tác đều cực kỳ điêu luyện.
Động tác không chỉ đúng nhịp mà thân thể đưa theo mềm mại, nhìn đẹp mắt.
Cánh tay thon dài trắng nõn, đôi chân mảnh khảnh trắng tinh, đó chính là ưu thế, cùng một động tác khi cô đưa ra sẽ càng đẹp hơn, chưa kể Đường Tô sở hữu khuôn mặt kinh diễm động lòng người, động tác tràn đầy sức sống, đúng là rất tuyệt vời!
Sắc mặt Hoàng Nhã Tĩnh khó coi.
Cô ta cảm thấy tất cả thành viên đều trở thành vai phụ nếu Đường Tô đứng ở trong góc.
Vị trí là do cô sắp xếp, người nhảy tốt nhất, vẻ ngoài đẹp nhất bị xếp vào chỗ kia thì mọi người sẽ nói thế nào?
Những người khác cũng ngạc nhiên.
Sao Đường Tô lại trở nên lợi hại như vậy? Lúc trước, Đường Tô có nhảy nhưng cũng chỉ là nhảy mà thôi, không thể làm ra động tác mềm mại được như thế.
Bây giờ…
Vừa nãy khi nhảy, ánh mắt của các cô không nhịn được nhìn hình ảnh Đường Tô nhảy trong gương, xem đến mê mẩn, đến nỗi những người đã làm tốt cũng mắc lỗi, nếu không thì quên mất động tác, nhảy sai nhịp, may mắn sự chú ý của Hoàng Nhã Tĩnh bị Đương Tô hấp dẫn, nên không bị cô ta phát hiện.
“Bạn học Đường Tô, cậu nhảy giỏi quá.”
Bạn học Đường Tô nhảy đẹp quá! Rõ ràng là cùng một động tác nhưng động tác mà Đường Tô đưa ra cho người ta có cảm giác rất khác.
Cô ấy xem đến không thể chớp mắt.
“Cảm ơn, cậu nhảy cũng rất đẹp.” Đường Tô cười nói.
Mặt nhỏ của Kiều Uyển Uyển đỏ lên, lúc nãy cô ấy bị Đường Tô hấp dẫn, đôi mắt cứ nhìn về hướng Đường Tô cho nên nhảy sai mấy động tác, a, mất mặt quá!
Tiếp theo, Hoàng Nhã Tĩnh bắt đầu dạy cho bọn họ động tác mới, cô ta chỉ nhảy mẫu một lần, Đường Tô đã học được.
Khi mọi người nhảy không đồng đều, động tác không khớp nhau thì Đường Tô đã nhảy một cách mạch lạc và dễ dàng.
Những người trong đội vũ đạo không khỏi nghi ngờ đội trưởng đã dạy riêng cho Đường Tô.
Bởi vì trong lúc luyện tập, Đường Tô thuộc động tác như nằm lòng, học mau, nhảy đẹp.
Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, còn nhảy tốt như vậy, làm những người khác ngoài ngưỡng mộ ra thì thấy không thoải mái.
May mắn, đội trưởng sắp cô ở cuối hàng.
Tập luyện xong, mọi người cầm túi đi về.
“Chị Nhã Tĩnh, chị vất vả rồi, uống chút nước cho đỡ khát.” Thẩm Hiểu Khiết lấy chai nước từ trong ba lô ra.
Hoàng Nhã Tĩnh cũng không khách sáo, cầm lấy: “Cảm ơn em.”
“Chị Nhã Tĩnh, em biết một nhà hàng cơm Tây ở bên kia ngã tư đường, không biết lát