Sau một lúc lâu.
Đôi chân nhỏ bé trong cái chăn giật giật, đầu ngón chân trắng mềm vô tình nghểnh lên.
Mội đôi mắt to đen nhánh mở ra, trong đôi mắt tròn tròn có một tia buồn ngủ che phủ.
Nghiêm Cảnh Dương xoay người nằm ngang lại, hắn mông lung nhìn ánh sáng mãnh liệt chiếu từ ngoài cửa sổ vào, còn có bầu trời vô tận màu xanh thẳm, dần dần cũng lấy lại ý thức.
Hắn còn nhớ tối hôm qua lúc hắn rời khỏi chỗ ở của Đường Tô, thân thể cũng khôi phục trở lại.
Hắn cũng sẽ không cần ở cùng với người con gái đáng ghét kia nữa.
Nghiêm Cảnh Dương nằm một chút, bàn tay không tự chủ đặt lên trán mình, muốn che kín ánh sáng làm đôi mắt bị chói.
Nhưng mà ngay sau đó cả người hắn giống như bị cố định một chỗ vậy, đôi mắt đen nhánh hiện ra vẻ không thể tưởng tượng được.
Từ từ giơ bàn tay đặt ở trên trán lên, hắn xòe bàn tay năm ngón ra.
Năm đầu ngón tay ở dưới ánh mặt trời, trẻ con □□ mềm mại, ngắn ngủn, mập mạp, bàn tay nắm thành quả đấm nhỏ, một chút sức lực cũng không có.
Nghiêm Cảnh Dương dùng sức nhắm mắt rồi lại mở mắt.
Bàn tay vẫn không thay đổi, vẫn nhỏ bé như cũ.
Hắn không dám tin tưởng, đột nhiên Nghiêm Cảnh Dương từ trên giường ngồi dậy.
Hắn vén cái chăn đơn màu xám tro, đôi chân dài to khỏe có sức lực giờ đã biến thành một đôi chân ngắn ngủn như củ cà rốt của trẻ con, mà cái bụng khỏe mạnh cũng biến thành cái bụng trắng mềm và nhỏ bé.
Tối hôm qua hắn mang quần áo, bây giờ lại rộng rãi phủ lên cơ thể nhỏ bé của hắn, nhìn giống như một đứa trẻ lén trộm áo quần của người lớn mang vào.
Nghiêm Cảnh Dương không dám tin tưởng, thế mà hắn lại trở về trạng thái của một đứa trẻ!
Làm sao có thể! Rõ ràng tối hôm qua hắn đã khôi phục, đó cũng không phải là một giấc mộng.
Lúc này khuôn mặt của Nghiêm Cảnh Dương giống như một cái bánh bao, thiếu chút nữa là hỏng mất!
Phía bên kia biệt thự, Đường Tô đã dậy từ sớm.
Bởi vì Nghiêm Cảnh Dương đã rời đi cho nên cô đã có thể tự do mở nhạc ở trong phòng khiêu cũ.
Cô cũng không cần len lén điều chỉnh âm lượng của âm nhạc, lo lắng ồn ào đến giấc ngủ của tên nhóc kia.
Sau khi nhảy nhuần nhuyễn xong, Đường Tô thở hổn hển đứng trước gương thả lỏng chân, để cho gân cốt căng thẳng dần dần ổn định lại, đồng thời cô vui mừng nhìn gương mặt của mình.
Trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái có chút ửng hồng, mấy sợi tóc nghịch ngợm dán vào một bên khuôn mặt, một đôi mắt đen láy như được mưa xuân tháng ba gột rửa, xinh đẹp vô cùng.
Mà dáng người yểu điệu lại càng không cần phải nói, quả thực không thể quá hoàn mỹ.
Đột nhiên tiếng điện thoại di động được đặt trên ghế nhỏ vang lên.
Là một dãy số xa lạ gọi đến.
Điện thoại vừa mới được kết nối thì bên kia đã truyền đến một giọng nói chất phác của một người đàn ông vang lên: “Chào buổi sáng, Đường Tô.”
“Anh là… Anh Hà?” Đương Tô vẫn chưa thể xác định được.
“Ừ, là anh.
Không phải tối hôm qua đã nói rồi