Phần tư liệu thân phận kia quá mức cố ý, Thẩm Mộng căn bản sẽ không quan tâm kỹ, búng tay một cái, trên đầu ngón tay là một ngọn lửa xinh đẹp, ngọn đèn dầu không biết đã bao nhiêu năm không được đốt lên lại tỏa sáng, ở trong tù giam trống rỗng này lại có vẻ đặc biệt sáng ngời.
“Bức họa phong ấn có phải ở chỗ này hay không chúng ta đã chứng minh rồi, như vậy, vì cái gì trên ngọn đèn dầu sẽ khắc chữ như vậy, cố ý sao? Thẩm Mộng híp mắt, khóe miệng cong lên, trong mắt mang theo nghiền ngẫm, “Có đôi khi, loại địa phương không thích hợp này, chính là tất cả ngọn nguồn.
”
Chu Húc dán lại, mắt nhìn chằm chằm cây đèn dầu trong tay Thẩm Mộng, “Ý của anh là, thứ này, chính là chỗ không thích hợp, chúng ta có thể ra ngoài hay không là dựa vào thứ này?”
Ngọn lửa yếu ớt lung lay muốn lụi*, le lói ở trong tay Thẩm Mộng, tựa như muốn tắt, lại tựa như vĩnh viễn sẽ không tắt.
(*摇摇欲坠 diêu diêu dục trụy.
)
“Ước nguyện hài nhi là đi ra ngoài như thế nào.
” Thẩm Mộng lẩm bẩm, “Nếu như nơi đây thật sự có Bức họa phong ấn, nếu như Ước nguyện hài nhi thật sự do người đàn ông này sinh ra mà nói, vậy Ước nguyện hài nhi là như thế nào phá bỏ Bức họa phong ấn, ra tới bên ngoài khu y học.
”
Chu Húc giống như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, giọng điệu lại mang theo điệu nhạc, “Đây chính là vấn đề, sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Thầy Thẩm thật sự quá lợi hại.
”
Giọng nói nhão nhẹt buồn nôn, cộng với ngữ điệu giả tạo của y, Thẩm Mộng nhíu mày, trực tiếp cho một đấm, rồi lại đánh vào mạng nhện của người này, cho dù phong bế, gia hỏa này vẫn có biện pháp làm ra vô số tơ nhện.
“Thầy Thẩm vẫn là không nên tiếp tục công kích tôi thì tốt hơn.
” Chu Húc mang theo nụ cười ghê tởm nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, “Dù thế nào chúng ta cũng tiết kiệm sức lực một chút.
”
Thẩm Mộng thu tay lại, trên mặt mang theo khinh thường, hắn lạnh lùng nhìn Chu Húc, “Có phải tất cả con nhện đều thiếu đòn giống cậu không, đỉnh đầu có tám con mắt cũng không nhìn phía trước, cả người đều là lông, giống như một con gia súc hình người, có phải không hả, rác rưởi!”
“Đây là kiểu nói vô lý gì chứ, thầy Thẩm sao anh có thể không lễ phép như vậy?” Đôi mắt đen như vực sâu của Chu Húc xoay vòng, giống cười mà không phải cười, “Dựa theo sinh vật học của loài người mà nói, với tư cách hồ điệp trước khi phá kén là sâu lông ghê tởm, chúng ta tám lạng nửa cân.
”
“Nghĩ đến mùi vị của cậu, hẳn là những con nhện cái kia rất thích.
”
Gân xanh nổi lên trán Chu Húc, “Đó là bản năng của loài nhện, hơn nữa tôi không phải con nhện bình thường.
”
“Cho nên lúc nào cậu sẽ bị nhện cái ăn tươi, mau đi chết đi.
” Thẩm Mộng cười lạnh, “Tôi nghĩ nếu như cậu chết, sẽ có rất nhiều người vui mừng.
”
Thầm mắng một tiếng, Chu Húc vượt qua phạm vi môt bước, không đợi chân của y bước xuống, hai người đã nghe oong một tiếng, hai người nhíu mày liếc nhau, đồng thời nhìn về một phía.
Trong tù giam rất an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu đều không có, loại an tĩnh này là một loại tịch mịch, trong một không gian nho nhỏ này, không có bất cứ sinh mệnh nào, thậm chí ngay cả gió cũng lặng, cho nên mới tạo thành loại yên tĩnh cực đoan này, dưới loại yên tĩnh này, ngoài tiếng lửa tí tách rất nhỏ của ngọn đèn dầu ra, một tiếng động nhỏ này liền giống như mở loa.
“Là tiếng sáo.
” Chu Húc nhíu mày, “Anh có nhớ trên Bức họa phong ấn là thứ gì hay không?”
Con ngươi Thẩm Mộng hơi phóng đại: “Họa sĩ chấp bút vẽ tranh tặng bạn, đây là một bức tranh sơn thủy, nhưng trong sơn thủy còn có một người bạn của vị họa sĩ này, một bộ thanh sam, thổi nhạc cụ, đó là! đó là một cây liễu yêu.
”
Chu Húc gật đầu, hô một tiếng, trong phòng nhỏ nổi lên gió, gió tới không có nguyên do, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe trên đèn dầu, *phụt*, một cái đèn dầu khác cũng sáng lên, tiếp theo chính là trên tường, hơn mười ngọn đèn dầu cũng sáng lên, trong căn phòng tối vốn lạnh như băng lập tức sáng sủa ấm áp.
Bức tường phía đối diện phát ra một tiếng vỡ vụn, vôi tường rã xuống, lộ ra một bức tranh bên trong.
Bức tranh xinh đẹp trải dài, vẽ một nam tử thanh sam thổi một khúc nhạc xa xưa, du dương vượt qua thời gian, mang theo giai điệu của vạn năm trước, cứ như vậy chậm rãi bay xa, mười giây sau, tiếng sáo dừng, nam tử trên bức họa cũng không còn sống động nữa, dường như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Đây là Bức họa phong ấn?” Chu Húc hừ một tiếng, “Nhìn qua cũng không có gì ghê gớm.
”
Thẩm Mộng liếc xéo y, “Nếu cậu cảm thấy không có gì ghê gớm, cậu đi qua cầm thứ đó xuống đi.
”
Chu Húc nghẹn một chút, một lúc sau mới thận trọng thả ra một tơ nhện, thử thăm dò dưa vào, nhưng đáng tiếc vừa chạm vào bức tranh liền biến thành khối đá, đụng nhẹ vào một cái liền vỡ thành nhiều mảnh, vội vàng thu lại tơ nhện, y cau mày nhìn bức tranh, “Này, tiểu hồ điệp, anh xem, phía trên bức tranh, có phải thiếu cái gì đó hay không.
”
“Tôi nói rồi, không được kêu tôi là tiểu hồ điệp!” Thẩm Mộng lạnh lùng trả lời một câu, còn lời của Chu Húc, hắn cũng đã nhận ra, phía dưới Bức họa phong ấn, có một chỗ trống, chỗ trống này liền cùng một chỗ với những ngọn núi kia, vô cùng bình thường, nhưng cũng vô cùng không cân đối.
Đột nhiên, Chu Húc vỗ tay một cái, từ trong ngực lấy ra một ngọn cỏ đuôi chó, tiếp theo ướm vào bức họa, mang theo một loại khoe khoang, “Nhìn đi, nếu như thêm cái này vào có phải liền bình thường hay không.
”
“Cỏ đuôi chó…” Thẩm Mộng nhìn thứ trên tay Chu Húc, hắn còn nhớ rõ, ngọn cỏ đuôi chó này là Chu Húc ngắt từ chỗ cô gái kia.
“Nó đang cầu cứu.
” Tay phải của Chu Húc đặt trên cằm, mắt nheo nheo, giống như hồ ly nằm trên đầu tường nhìn chằm chằm vào con gà, “Nó phát hiện chính mình không hoàn chỉnh, cho nên cố ý hấp dẫn chúng ta tới đây, muốn chúng ta hỗ trợ tìm thứ nó mất trở về.
”
Ngón tay Thẩm Mộng gõ gõ mặt bàn, dường như đang tự hỏi, từ lúc bắt đầu hắn