Trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra này, hiệu trưởng nhìn Thẩm Mộng cùng Chu Húc vô cùng nghiêm, thậm chí có mấy lần ám chỉ nhắc nhở Thẩm Mộng chỉ là nhân loại bình thường, tuyệt đối không nên tiếp xúc mấy chuyện nguy hiểm, nhìn như là đang quan tâm Thẩm Mộng, thực tế chính là cảnh cáo.
Cái này khiến cho hai người vô cùng tin tưởng, nhất định hiệu trưởng biết rõ gì đó, chỉ là không muốn nói cho người khác biết.
Bị ghét bỏ ngoài sáng trong tối như vậy, cho dù Thẩm Mộng không thèm để ý những thứ này cũng cảm thấy có chút bực bội, trước giờ hắn cũng sẽ không để ý người khác nói gì, con nhện Chu Húc này hắn còn chưa giết chết chấm dứt hậu hoạn, điều kiện tiên quyết là y không cần quá phận, ghê tởm hắn hết lần này đến lần khác.
Mắt thấy Thẩm Mộng muốn nổi đóa rồi, Chu Húc vội vàng một tay ấn Thẩm Mộng vào ngực mình, trước khi Thẩm Mộng mở miệng mắng liền giành nói trước: “Hiệu trưởng Vương sao có thể nói như vậy? Thầy Thẩm vẫn luôn là giáo viên ưu tú của quý giáo*, ở các phương diện khác cũng đầy đủ ưu tú, sao sẽ là người thường ở trong miệng ngài chứ?”
(*贵校 Xưng hô trường học kiểu quý trọng.
)
Hiệu trưởng Vương sửng sốt một chút, một lúc sau ông mới nói: “Tôi không nói thầy Thẩm không ưu tú, chỉ là nói nơi am hiểu của mỗi người là không giống nhau.
”
“Nếu như thầy Vương cũng nói thầy Thẩm rất ưu tú, vậy cũng không cần lúc nào cũng nói mấy lời không dễ nghe.
” Chu Húc hơi cong môi, “Dù sao thầy Thẩm cũng không phải là giáo viên bình thường, đúng không?”
Trầm mặc đối mặt với Chu Húc, cuối cùng hiệu trưởng Vương vẫn là thở dài, trên mặt mang theo nét mệt mỏi, “Thầy Thẩm rất ưu tú, tôi rất rõ, nhưng đừng trách tôi nói như vậy, rất nhiều bí mật, không phải là thứ các cậu có thể tìm tòi nghiên cứu, đó là luật thép trong lịch sử được lưu truyền từ xưa đến nay.
”
Dây dưa lâu như vậy, hiệu trưởng Vương rốt cuộc nói ra một câu có chút tác dụng.
Khách khách khí khí tiễn hiệu trưởng Vương đi, Chu Húc vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Mộng, lúc này Thẩm Mộng có vẻ vô cùng không kiên nhẫn, toàn bộ tức giận đều viết ở trên mặt, Chu Húc đối diện với hắn, mặt mang cười, “Hiệu trưởng không muốn chúng ta tra tiếp, còn nói là nguyên nhân lịch sử, anh thì sao? Muốn tiếp tục không?”
Thẩm Mộng dựa vào ghế, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng chim hót, gia hỏa Chu Húc sợ chuyện ầm ĩ chưa đủ lớn này vẫn còn đang không ngừng châm ngòi hắn, ám chỉ hắn chuyện lần này vô cùng thú vị.
Chẳng lẽ Thẩm Mộng không biết tầm quan trọng của chuyện này sao?
Bức họa phong ấn là Thánh vật của Yêu giới, số lượng của loại đồ vật được gọi là Thánh vật này ở toàn bộ Yêu giới còn chưa đủ năm ngón tay, rất có thể thứ bị phong ấn cũng là một đoạn lịch sử không người biết.
Nói thật, Thẩm Mộng vẫn luôn sinh hoạt tại Yêu giới, xem như một yêu quái chính cống, nhưng trên thực tế hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Yêu giới, đương nhiên khi so sánh thì hắn càng chán ghét nhân loại hơn, nguyên nhân khiến cho hắn chán ghét Yêu giới chính là cái gọi là đại chiến Nhân Yêu của vạn năm trước.
Đánh vào thổ địa giàu tài nguyên của Nhân giới, đám yêu quái giơ cờ hiệu muốn cho Yêu giới một cuộc sống tốt đẹp hơn đã phát động chiến tranh, cho dù là Thẩm Mộng hay các tầng lớp yêu quái khác đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng chính là lý do buồn cười này, khiến hai giới người và yêu lưỡng bại câu thương, nghỉ ngơi lấy lại sức mấy ngàn năm.
“Thật sự không đi sao?” Chu Húc nâng mặt nhìn hắn, không ngừng lặp lại câu hỏi, “Đi thôi, tôi thật sự rất tò mò, Bức họa phong ấn chính là đồ vật của Yêu giới.
”
Thẩm Mộng bắt chéo chân, biểu tình có chút một lời khó nói hết, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Chu Húc, mấy giây sau mới mở miệng nói: “Muốn tôi đi cùng với cậu, cầu tôi đi.
”
“Đương nhiên.
” Chu Húc lộ ra nụ cười vui sướng, y hiểu rất rõ ý tứ của một câu này, “Cầu anh.
”
…
Từ lần trước bị kêu lên văn phòng của hiệu trưởng, tin tức Chu Húc và Thẩm Mộng là một đôi còn đi mướn phòng đã bị toàn trường biết, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ có ánh mắt quỷ dị nhìn bọn họ, một vẻ mặt ăn phải ruồi, hầu hết ánh mắt của mọi người đều mang theo chán ghét.
Không phải là vì giới tính của bọn họ, mà là đối lập giữa người và yêu.
Thẩm Mộng biết mình có chút không khống chế nổi tính tình của mình, dứt khoát không ra cửa, so với Thẩm Mộng, Chu Húc người này cũng không biết là da mặt dày hay là không để người vào mắt, y vẫn ra ngoài đi dạo giống như lúc trước, những người kia đối với Chu Húc mới là chán ghét thật sự, bởi vì Chu Húc mới là yêu quái hợp pháp tới từ Yêu giới.
Làm giáo viên dẫn dắt đám yêu quái, Chu Húc vẫn là cần thỉnh thoảng kiểm tra tiến độ của nhóm tiểu yêu quái một chút, trao đổi học tập giữa người và yêu lần này khó khăn hơn quá khứ rất nhiều, quan hệ vốn dĩ đã gần như thân thiện trải qua hai lần án mạng lại rơi xuống hầm băng, nhóm tiểu yêu quái cũng không phải những đứa trẻ đơn thuần, nên hiểu cũng đã sớm hiểu.
Trong sự run run rẩy rẩy của nhóm tiểu yêu quái, Chu Húc cùng bọn chúng trò chuyện về tiến độ học tập gần đây, hơn nữa cho bọn chúng một hướng dẫn tâm lý kinh hoàng, đồng thời nói cho bọn chúng biết, chính mình sẽ làm một chuyện vô cùng thú vị, không có việc gì cũng đừng tới tìm y.
Có lòng tốt rời đi trước khi bọn chúng sắp khóc ra, Chu Húc cảm thấy mình thật sự quá lương thiện rồi.
Một bên đi vào màn đêm, một bên suy nghĩ còn phải dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ Thẩm Mộng, đột nhiên, Chu Húc dừng bước, y hơi nghiêng đầu, nhìn về khu y học bỏ hoang cách đó không xa, trong khu lầu có một căn phòng sáng đèn, ở trong đêm đen đặc biệt chói sáng.
Chu Húc vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ của hai bàn tay tạo thành một hình chữ nhật, đóng khung gian phòng kia vào trong hình chữ nhật mình tạo thành, y cười ra tiếng.
“Rắc rắc.
” Chính mình tự lồng tiếng cho mình, Chu Húc chơi đến vui vẻ, *phụt*, ngọn đèn tắt, khu lầu bỏ hoang khôi phục lại bộ dạng cũ, Chu Húc thở dài tiếc nuối, quay người bỏ đi.
Sau lưng, khu lầu bỏ hoang, một bóng người đứng trên lầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Húc đang đi thong thả từng bước trên đường, huyết sắc lan đến toàn bộ con ngươi, giống như lệ quỷ bước ra từ địa ngục.
Dường như nhận ra cái gì, Chu Húc chợt quay đầu, sau lưng không có gì, lầu hoang trống rỗng dưới ánh đèn đường giống như một khu nhà