Trước giờ Thẩm Mộng không nghĩ tới mình cần phải hướng dẫn học sinh làm khảo sát thực nghiệm gì đấy, mẹ kiếp không phải hắn là giáo viên lịch sử sao? Chẳng lẽ lại muốn hắn dẫn học sinh đi đào mộ cổ? Buồn cười hay không! Hơn nữa tại sao hắn phải đi nghiên cứu lịch sử của nhân loại, lịch sử của Yêu giới hắn còn chưa từng nghiên cứu bao giờ.
Quan trọng nhất là, vì cái gì Chu Húc cũng muốn mang theo một bầy tiểu yêu tinh đi cùng!
Cho tới hiện tại hắn vẫn còn đang tỏa ra khí lạnh, lúc hiệu trưởng Vương nói chuyện này cho Thẩm Mộng, ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết hiệu trưởng Vương cũng đã có trong lòng hắn.
Trên xe bus, không ai nói chuyện, bọn họ sợ hãi nhìn Thẩm Mộng ngồi bên cạnh cửa xe, không dám thở mạnh, vừa nhìn liền thấy tâm tình của giáo viên ma quỷ không tốt, căn bản không dám nhiều lời ảnh hưởng đến tâm tình của vị này!
Chu Húc ngồi sau lưng Thẩm Mộng, đây quả thật là chỗ ngồi của ma quỷ, không ai nguyện ý qua ngồi, nhường tới nhường lui cuối cùng tặng cho Chu Húc, Thẩm Mộng cũng lười để ý đến y, cho dù làm chuyện gì người này đều phải dính vào, giống như kẹo cao su, dính người muốn chết.
“Thầy Thẩm vẫn luôn làm mặt lạnh, ảnh hưởng không tốt đâu.
” Chu Húc vươn tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Mộng từ đằng sau, trên mặt mang theo ý cười, hai mắt đen nhánh hơi híp lại, là một loại biểu tình thoải mái, “Dù sao cũng là thầy Vương muốn chúng ta ra ngoài khảo sát.
”
“Đừng nhắc ông ấy với tôi.
” Thẩm Mộng hất tay Chu Húc đặt trên vai hắn xuống “Cậu lại đụng tôi có tin tôi băm cậu hay không.
”
Chu Húc cười giơ tay lên, “Được được được, thầy Thẩm không đụng vào thầy nữa, tôi không bao giờ chạm vào thầy nữa được không?”
Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Tôi là giáo viên dạy sử, vậy mà ông ấy để tôi đi nghiên cứu một cái thôn bị quỷ ám, có phải đầu ông ấy bị lừa đá rồi hay không.
”
Đám học sinh không dám thở mạnh, nghe giáo viên ma quỷ ở trên xe mắng mỏ vị hiệu trưởng uy nghiêm của bọn họ.
“Bởi vì tôi đề nghị.
” Chu Húc đùa giỡn ngón tay của mình, “Ông ấy đang rối rắm hạng mục khảo sát, vừa hay tôi đọc được một tờ báo, phía trên nói cái thôn này bị quỷ ám, tôi liền tùy ý đề nghị với hiệu trưởng, không ngờ thật sự chọn chỗ này.
”
Thẩm Mộng quay đầu lại, nhìn y đầy lạnh lẽo, lửa giận trong mắt sắp sửa nổ tung, “Ha, thì ra, là cậu sao.
”
Dường như rốt cuộc đã nhận ra không đúng, Chu Húc buông ngón tay ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn đối mặt với cơn thịnh nộ của Thẩm Mộng, Chu Húc nghiêng đầu, trong con ngươi đen như mực tràn đầy vô tội, “Thầy Thẩm anh định làm gì nha? Đây là xe bus của trường, còn có mười mấy học sinh ngồi trên đây đó.
”
“Thầy… thầy.
” Mắt thấy hai người muốn đánh nhau rồi, một học sinh đứng lên, có chút run rẩy nói, “Thôn kia không phải thôn quỷ, em đã điều tra tư liệu, đó là một thôn xưa tương đối thần bí, đã trở thành phế tích rất nhiều năm, quỷ ám chỉ là lời đồn, cho nên, cho nên.
.
”
Buông bàn tay đang nắm cổ áo Chu Húc, Thẩm Mộng đánh giá người học sinh đứng lên phát biểu kia, “Tôi nhớ, cậu tên… Chu Phi Vũ?”
Chu Phi Vũ run rẩy hai cái, “Vâng, em cũng vừa lúc đọc được phần tin này, cho nên điều tra một chút.
”
“Này không phải làm khá tốt sao.
” Chu Húc tiếp lời, y tựa lưng vào ghế nhìn Chu Phi Vũ, “Duy trì.
”
“Cho nên thầy Thẩm, anh đừng trách oan tôi.
” Chu Húc rời khỏi lưng ghế, tựa vào tay vịn của chỗ ngồi, ngón tay cong lại cọ cọ cằm, “Thầy Thẩm muốn nói xin lỗi tôi không?” Trong mắt y mang theo vui vẻ, nhìn qua không hề có cảm giác đối với việc vừa rồi, y rất có hứng thú trêu đùa Thẩm Mộng.
“Có tin tôi lột sạch ném ra ngoài không.
” Thẩm Mộng dẫm chân lên chỗ ngồi của y, “Thành thật cho tôi.
”
Chu Húc hơi nghiêng người, môi ghé vào bên tai Thẩm Mộng, y dùng âm lượng chỉ có mình Thẩm Mộng nghe được: “Không sao, con nhện vốn không mặc quần áo, hoặc là nói, thầy Thẩm thích xem bộ dạng kia của tôi, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.
”
Một con nhện vừa lãng vừa tiện.
Trán Thẩm Mộng nổi gân xanh, một lúc sau Thẩm Mộng cười rộ lên, trong lúc Chu Húc không chú ý nhét cái gì đó vào miệng y.
“Đệch.
” Nữ sinh bên cạnh Chu Phi Vũ giật giật cậu nói nhỏ, “Không phải là cho ăn độc chứ!”
Lập tức, mặc kệ là Chu Húc hay là Thẩm Mộng đều nhìn về phía bên kia, mặt Thẩm Mộng bình đạm không có vẻ gì, Chu Húc nhưng là đang cười, y nâng mắt nhìn Thẩm Mộng, một lúc sau hé miệng, một viên trong suốt rơi ra khỏi miệng y, *cộc cộc* lăn xa, nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện chính giữa viên có hình một côn trùng màu đen.
“Thầy Thẩm không đến mức đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ, nhện chính là loài côn trùng có ích, anh cho tôi uống thuốc diệt côn trùng thật sự không lễ phép.
”
Thế nhưng là thuốc diệt côn trùng! Đám học sinh lập tức bắt đầu cảm thấy kính nể.
Một đường cãi nhau ầm ĩ như vậy nháy mắt liền qua, trường học cho đặt là một khách sạn duy nhất ở gần thôn cổ, điều kiện đơn sơ nhưng ít nhất có thể ở.
Vừa đến khách sạn đám học sinh liền tan tác như chim xổ lồng, ai cũng không muốn làm pháo hôi giữa hai vị giáo viên.
“Thầy Thẩm, cùng phòng với tôi không?” Chu Húc đi theo Thẩm Mộng, chắp tay sau lưng đề nghị, “Với tư cách giáo viên đảm bảo an toàn cho học sinh, chúng ta nên ở cùng một chỗ, phòng ngừa các học sinh không tìm thấy.
”
“Nói đứng đắn như vậy.
” Thẩm Mộng tựa vào tường nhìn y, trong mắt mang theo trêu tức, “Ý tưởng thật sự của cậu là như vậy sao.
”
“Đương nhiên… không phải.
” Chu Húc cười cười đặt tay lên tường, dựa trán mình vào trán Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
Đẩy tay Chu Húc ra, trong con ngươi màu đỏ của Thẩm Mộng hiện lên ý cười, “Tôi còn có thể tuyệt tình hơn.
”
Vì vậy Chu Húc bị chặn ngoài cửa, chìa khóa cũng bị Thẩm Mộng lấy đi, nơi này là một khách sạn thật cổ xưa, tất cả đều dùng khóa kiểu cũ, nói cách khác, Thẩm Mộng không mở cửa cho y, y liền thật sự không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài cả đêm.
Roẹt roẹt, bên ngoài Chu Húc dùng móng tay cào cửa, phát ra âm thanh chói tai, “Thầy Thẩm, mở cửa đi, bên ngoài tối