Đi trong đường hầm, Thẩm Mộng nhớ tới rất nhiều chuyện, kể cả khi hắn còn bé, khi đó Tứ đại Yêu tộc vẫn còn tính là phồn vinh, tuy rằng có hạn chế về phương diện sinh sản, nhưng tộc nhân vẫn là có hơn chục người.
Thẩm Mộng là một kỳ tích của tộc Mộng điệp, cũng là kỳ tích của Tứ đại Yêu tộc, hắn là đứa con sinh ra do sự kết hợp của Mộng điệp cùng Hỏa phượng, tuy rằng nguyên hình là bướm, nhưng không có thân thể yếu ớt như của Hồ điệp, thậm chí yêu lực cũng là ngọn lửa bá đạo của tộc Hỏa phượng.
Có lẽ chính vì như vậy, ở trước mặt kiếp nạn, mới có thể chỉ còn mình hắn là người sống sót.
Tộc Hỏa phượng bị diệt bởi thiên tai, bọn họ trời sinh là hỏa thế nhưng lại chết bởi ngọn lửa, đúng là buồn cười.
Tộc Mộng điệp trời sinh tính cẩn thận bị diệt tộc cũng không phải bởi vì con nối dõi, mà là bị nguyền rủa chết.
Thẩm Mộng không biết nhân loại lấy được chú thuật* từ đâu ra, cũng không biết bọn họ bỏ ra bao nhiêu đại giới mới nguyền rủa toàn bộ tộc Mộng điệp trực tiếp diệt tộc, may mắn bởi vì huyết mạch tránh được một kiếp, Thẩm Mộng không còn nhà.
(*咒术.
)
Vào lúc đại chiến của hai giới Nhân Yêu bùng nổ, hai bên Nhân Yêu nổ ra từng trận chiến đấu cực kỳ bi thảm, thậm chí Thẩm Mộng không biết mình phải trách ai, đây cũng là nguyên nhân hắn vĩnh viễn không có khả năng có hảo cảm đối với nhân loại.
Hiện tại ngẫm lại, dường như diệt vong của tộc Hỏa phượng cũng buồn cười quá phận, nhưng dù sao cũng đã qua vạn năm rồi.
Thẩm Mộng đi từng bước lên phía trước theo ánh đèn, cảnh còn người mất, tứ đại Yêu tộc đã sớm không còn là bộ dạng của năm đó, dấu vết có thể tìm được, dường như cũng chỉ có phần mộ của tộc Thương long này.
Khiến Thẩm Mộng dừng lại hồi tưởng chính là một tiếng nổ kinh thiên động địa đằng sau lưng, Thẩm Mộng giật mình quay đầu nhìn ra sau, Chu Húc đứng bên cửa động, giữa ngón tay có chất lỏng màu đen nhỏ xuống, y hung hăng nện vào không khí trước mặt, mỗi một cái đều là từng tiếng động trời.
Thẩm Mộng thấy y giống như đang há miệng nói gì đó, bản thân lại hoàn toàn không nghe được, hình như phát hiện mình quay người lại, Chu Húc nở nụ cười, không khí trước mặt y đột nhiên chuyển thành màu đen, tiếp theo toàn bộ nổ tung.
Người ở cửa động đi ra từ bụi đất, y thở hổn hển không ngừng, bước chân lại không hề chậm chập, thẳng đến khi đối diện với Thẩm Mộng, ôm Thẩm Mộng vào ngực thật chặt.
“Làm tôi sợ muốn chết.
” Chu Húc nhỏ giọng phun ra một câu, “Thầy Thẩm, vì sao anh không nhìn xem tôi có đi theo sau anh hay không.
”
Thực tế Thẩm Mộng cũng rất kỳ quái, vừa rồi hắn hoàn toàn quên mất người tên Chu Húc này không còn một mảnh, thậm chí hắn quên mất rốt cuộc mình đến nơi này làm gì, thẳng đến tiếng nổ mạnh sau lưng mới quấy rầy mạch suy nghĩ của hắn, nhớ lại một lần nữa.
“Đợi chút?” Thẩm Mộng đột nhiên ý thức được gì đó, “Cậu đang lo lắng cho tôi?”
“Này không phải là chuyện đương nhiên sao?” Trên mặt Chu Húc cũng mang theo kinh ngạc, “Tôi không lo lắng cho anh thì còn có thể lo lắng cho ai?”
Nhìn Chu Húc từ trên xuống dưới vài lần, Thẩm Mộng vẫn không cảm thấy người này sẽ thật sự lo lắng cho mình, hừ một tiếng, hắn xoay người tiếp tục đi lên phía trước, “Được rồi, nếu như theo kịp, chúng ta tiếp tục đi lên phía trước thôi.
”
Ánh đèn ấm áp chiếu vào hai người, Chu Húc ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lơ lửng trong không trung, không giống với Thẩm Mộng, cảm giác khi đi trong con đường này chính là vô cùng khó chịu, giống như có người dùng ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm vào y.
Ác ý trắng trợn táo bạo* này chính là hướng về phía y.
(*明目张胆 minh mục trương đảm, minh mục: mở sáng mắt ra, mở trừng mắt; trương đảm: thể hiện ra đảm lượng; nguyên để chỉ gan dạ, có dũng khí,ì dám.
hành động dám làm; sau dùng để hình dung công khai phóng túng làm càn, làm chuyện xấu, không kiêng nể gì hết, trắng trợn.
)
Chu Húc thở ra một hơi thật mạnh, y siết chặt tinh thần, đuổi kịp Thẩm Mộng phía trước, nếu đã vào được, không đi tiếp vậy không phải là lỗ vốn sao? Trước giờ y cũng không làm mua bán lỗ vốn.
Đột nhiên, Thẩm Mộng phía trước không di chuyển nữa, đang lúc Chu Húc muốn mở miệng hỏi, Thẩm Mộng đưa tay phải cho y, “Nắm chặt tôi, đừng để lạc nữa.
”
Sau khi trầm mặc hai giây, Chu Húc bật cười, tất cả cảnh giác cùng ác ý vừa rồi đều hóa thành hư không, nắm chặt tay Thẩm Mộng, Chu Húc vẫn luôn nhìn hắn không chê chán, vui thích tràn đầy liền sắp tràn ra ngoài.
Mỗi khi y cảm thấy như thế này không sai biệt lắm, Thẩm Mộng luôn cho y một niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn, rõ ràng luôn miệng nói sẽ đánh gãy chân y, trên thực tế lại có ý thức bảo vệ y.
Quả nhiên không hổ là Hồ điệp mà y nhìn trúng.
Đi qua con đường ngọn đèn lơ lửng, vượt qua dòng sông kết băng, cuối cùng bọn họ đi tới ngôi mộ thật sự, vô số Long cốt khổng lồ kia làm chấn động đôi mắt của bọn họ, quan trọng nhất là, những Long cốt kia là bay ở trên trời.
“Mộ chính là ở chỗ này, vậy… bảo tàng đâu?” Chu Húc nghiêng đầu, con ngươi hơi co lại, “Chẳng lẽ nói, cũng là ở chỗ khác?”
Thẩm Mộng lắc đầu, buông tay Chu Húc đi lên trước, “Bảo tàng, ở ngay chỗ này.
”
Di sản Tứ đại Yêu tộc lưu lại tương đối nhiều, hầu hết Thánh khí viễn cổ của Yêu tộc đều nằm trong tay Tứ đại Yêu tộc, nhưng cụ thể đặt ở nơi nào đều là bí mật, đương nhiên không bao gồm Thẩm Mộng, hắn là yêu quái có huyết mạch của Tứ đại Yêu tộc.
Đồ đằng tróc ra khỏi lòng bàn tay hắn, bay bổng giữa không trung, đồ đằng nho nhỏ kia không ngừng mở rộng, cuối cùng hóa thành một đám bụi phát sáng, đám bụi lại tập trung một chỗ, xuất hiện ở trước mặt hai người chính là một bộ Long cốt.
“Thì ra thật sự còn có huyết mạch của Tứ đại Yêu tộc lưu lại.
” Long cốt mở miệng nói, đó là một âm thanh già nua.
“Huyết mạch của Tứ đại Yêu tộc?” Chu Húc mở to mắt, “Tiểu Hồ điệp không chỉ là Hồ điệp, còn là Hồ điệp của Tứ đại tộc, Mộng điệp?”
Y biết Thẩm Mộng rất đặc biệt, nhưng thật không ngờ, có thể đặc biệt đến mức này, y vẫn cho rằng Thẩm Mộng chính là một yêu quái bình thường, lợi hại như vậy chỉ là vì ngoại lệ mà thôi.
Nói thật ai có thể tin tưởng, tộc Mộng Điệp đã diệt tộc ở vạn năm trước rồi.
“Trên thực tế, ta tình nguyện mang những thứ kia xuống địa ngục.
” Cổ Long tiếp tục mở miệng, nó