Đại học Thiển Chu vốn cũng sắp xếp khoa y học, lúc ấy vẫn là một chuyên ngành hot, nhưng đáng tiếc đột nhiên yêu quái náo loạn, chết không ít người, chuyên ngành này liền bị xóa bỏ, khu vốn dành cho chuyên khoa y cũng thành khu bỏ đi, đừng nói là buổi tối, ngay cả ban ngày cũng không có ai đi.
Từ sau cái đêm Thẩm Mộng phun thuốc côn trùng với Chu Húc, Thẩm Mộng không còn thấy mặt y trong phòng mình, Chu Húc đang cố tình lảng tránh Thẩm Mộng.
Nói thật Thẩm Mộng gần như suýt chút nữa quên mất có một con nhện đến ở trong phòng mình, buổi tối bị đánh thức cần đập tường thì đập tường, cần hút thuốc thì hút thuốc.
Này đó đều quyết định bởi Chu Húc đối với sự khống chế yêu lực vô cùng xuất sắc của mình, không để cho hắn ngửi thấy mùi nhện khả nghi.
Gần đây không biết Chu Húc đang tra cái gì, mấy ngày đều không nhìn thấy bóng dáng của y, chỉ có sáng hôm qua gặp y và hiệu trưởng đang nói chuyện.
“Thầy, chính là cái này.
” Phương Sướng giao quyển sách trong tay cho Thẩm Mộng, “Em nhớ được trong khoảng thời gian kia cậu ấy vẫn luôn đọc quyển sách này, quyển sách này có dấu của thư viện, hình như là cậu ấy mượn ở trong phòng đọc sách.
”
Thẩm Mộng lật sách ra, nhìn tên sách, “Lịch sử trường học?”
“Đúng, chính là lịch sử trường học.
” Phương Sướng cau mày nhìn quyển sách, “Vốn là mấy nội dung khô khan, cậu ấy còn kể cho em, khoảng thời gian kia nhưng vẫn luôn đọc, còn nói bảo vật gì liền ở trong lịch sử, không thể giải thích được.
”
“Ngoại trừ cái này còn gì nữa không?”
Phương Sướng lắc đầu, trên mặt mang theo tiếc nuối.
Ngũ Thanh là bạn cùng phòng của cậu, cũng là bạn thân nhất của cậu, không nghĩ tới hiện tại vừa có mấy ngày liền cách biệt hai đường, nhớ tới thi thể của cậu Phương Sướng không khỏi rùng mình một cái, thật là không biết cậu ấy trêu chọc cái gì, liền thành cái dạng đó.
Mang theo quyển lịch sử trường học về đến phòng, thấy được Chu Húc đã lâu không xuất hiện hắn vẫn là sửng sốt một chút, tiếp theo mới nhớ tới trong khoảng thời gian này Chu Húc là cần ở đây, hừ một tiếng, Thẩm Mộng ngồi xuống ghế, mở quyển sách kia ra, còn Chu Húc, làm như không thấy.
Tùy ý lật sách, một hơi thở xuất hiện ở sau lưng, y nói, “Chỗ này bị lật xem nhiều nhất, có thể nhìn ra.
”
Thẩm Mộng nhìn y một cái, lại nhìn trang sách trong tay mình, cũng không nhìn ra khác biệt.
Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Mộng, Chu Húc bổ sung một câu, “Tôi cũng làm mấy việc tinh tế*, thứ này vẫn có thể phân biệt ra được.
”
(*Nguyên văn 精细活: mấy việc đòi hỏi tinh tế tỉ mỉ cẩn thận khéo léo.
)
Con nhện? Việc tinh tế? Dệt lưới?.
Truyện Võng Du
Chu Húc ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộng, rót cho mình ly nước ấm, cầm ly nước nóng hầm hập uống một ngụm, lúc này y mới nói: “Hôm nay tôi vừa xem qua quyển sách này, không nghĩ tới buổi tối anh liền mang về, bên trong có chút nội dung thú vị, lịch sử của trường này cũng rất thú vị.
”
Quang minh chính đại nói tôi biết gì đó, nhưng mà tôi không nói cho anh.
Nhìn chằm chằm y một hồi, dường như đang cân nhắc xác suất đánh y một trận có bị người phát hiện hay không, một lúc sau Thẩm Mộng mới cúi đầu, tiếp tục đọc sách, trang Chu Húc nói kia vừa vặn viết về chuyện khu y khoa bị xóa bỏ, bên trong không viết gì nhiều, chỉ là miêu tả đại khái tình huống lúc đó, cùng với việc đóng khu y khoa này là không thể tránh khỏi.
“Tôi còn chưa ăn cơm, thầy Thẩm có thể nể mặt ăn một bữa cơm hay không?” Chu Húc nghiêng đầu, “Có lẽ tôi có thể cho anh một chút kinh hỉ.
”
“Tôi không ăn côn trùng.
” Thẩm Mộng hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú, hắn tình nguyện ăn cỏ.
“Cậu đang nói gì? Có lời cứ nói, không nói liền cút.
”
“Tôi thấy được một cái bóng, vào buổi tối hôm qua.
” Chu Húc duỗi ngón tay ra, nhìn sợi tơ trắng lay động theo ngọn gió, “Ban đêm, tôi đang luyện dệt lưới, tối hôm qua gió rất mạnh, đặc biệt thích hợp để tơ nhện bay theo gió, tôi liền thử kéo ra một sợi, bò qua, thấy được bóng người kia.
”
Thẩm Mộng nhìn y hơi ghét bỏ, “Đêm hôm khuya khoắt cậu luyện dệt lưới?”
“Thì đột nhiên muốn dệt, đây là thiên tính của loài nhện.
” Chu Húc nói tiếp, “Sau khi bò qua, tôi phát hiện tơ của mình dính vào một khu nhà lầu đặc biệt tan hoang, vừa dơ vừa loạn, giống như phòng trọ của anh, lúc tôi đang ghét bỏ định rời đi, thấy được bóng người kia.
”
“Cậu ghét bỏ phòng trọ của tôi loạn? Vậy cũng đừng vào ở.
” Thẩm Mộng bắt được trọng điểm, mặt không biểu tình nhìn y, “Có bao xa liền cút bấy nhiêu xa.
”
Chu Húc lại bật cười, “Con nhện đều thích sạch, sạch sẽ thật tốt, cho nên tôi đặc biệt thích anh.
”
Mắt thấy cơn giận của Thẩm Mộng càng lúc càng cao, còn tiếp tục nữa người này sẽ thật sự động tay, Chu Húc vội vàng tằng hắng một cái, nói đến chính sự, cũng chính là chuyện xảy ra khi y gặp được bóng người kia.
Thời gian trở lại đêm qua, y đi tìm hiệu trưởng Vương bởi vì một ít chuyện cần nghiên cứu, hy vọng ông có thể cho mình quyền mở phòng thí nghiệm, đương nhiên bị từ chối, tâm tình Chu Húc quá không xong, còn tệ hơn việc ngắm căn phòng trọ vừa dơ vừa loạn kia.
Đứng ở khu dạy học, đột nhiên nổi gió, gió đêm đó còn không nhỏ, độ ấm cũng nhanh chóng giảm xuống, Chu Húc nhất thời hứng khởi, định kiểm tra kỹ xảo dệt lưới của mình một chút, ngươi xem, đêm hôm khuya khoắt này, còn có gió, quả thật chính là chuyên để dệt lưới.
Nhanh chóng thả một sợi tơ nhện ra, bay đi theo gió, chỉ một chốc sau y lại cảm giác được tơ nhện dính vào nơi nào đó, dính một đầu khác vào vị trí hiện tại của mình, y nhảy lên tơ nhện, muốn đi xem bên kia có thích hợp dệt một cái lưới thật lớn thật đẹp hay không, sau khi rời đi một lúc lâu, y tìm được đầu kia của tơ nhện dính vào lầu trên của một nơi cũ nát.
Y tò mò nhìn về phía tầng lầu bỏ hoang, rồi lại thấy một bóng đen đứng ở cửa sổ, bóng đen kia cầm một cây kéo, cây kéo nhắm ngay tơ nhện, *xoẹt*
(*咔嚓 này là từ tượng thanh.
)
Hồi ức ngừng lại, Chu Húc cười đến hiền lành vô hại, “Hôm nay tôi