Trong thời gian đại chiến Nhân Yêu, Lão tộc trưởng cũng không để cho Chu Húc ra ngoài tản bộ, thậm chí ông còn dùng phong ấn để phong ấn Chu Húc ở trong tộc, bởi vì ông biết rõ, để cho Chu Húc rời khỏi đây, y sẽ làm ra rất nhiều rắc rối ở trong đại chiến.
Cứ như vậy, cả trận đại chiến Chu Húc đều ngồi trong căn phòng tối tăm không có ánh mặt trời của mình.
Nhưng này cũng không thể hoàn toàn khống chế được Chu Húc.
Lúc đại chiến Nhân Yêu sắp sửa kết thúc, y chạy đi rồi, bước vào chiến trường trước khi Lão tộc trưởng tìm kiếm, nhưng thật mau đã bị phát hiện, trong quá trình chạy trốn Chu Húc xông vào một mê trận.
Ảo cảnh cùng mê trận vẫn luôn là khắc tinh của Chu Húc, dựa vào y là hoàn toàn không thể đi ra.
Nhưng vận khí của y chính là kỳ quái như vậy, tùy tiện đi một chút vậy mà đi ra một con đường, tiếp theo chính là bí mật mà y nói kia.
Đó là một nơi rất thê thảm, đầy bụi đất, có rất nhiều hài cốt, còn có một đống lớn cánh bướm rất xinh đẹp.
Đương nhiên, Chu Húc khi đó vẫn còn đang trên đường bị lạc, sau khi vui vẻ thưởng thức đống cánh bướm liền bắt đầu tìm đường ra ngoài.
Cứ tìm như vậy suốt một tuần, Chu Húc mới đi ra khỏi mê trận kia, cả người bị vòng đến sau khi ra tới cũng không tìm thấy phương hướng, thẳng đến khi người của tộc Khôi Chu tìm được y.
Nói nơi đó là tàn tích của Mộng Điệp, còn không bằng nói đó là phần mộ, đống cánh bướm kia cũng không phải là số lượng nhỏ, cho dù Tứ đại Yêu tộc còn sống, cộng lại cũng không có nhiều cánh bằng đó.
Nghe Chu Húc tự thuật, Thẩm Mộng lâm vào trầm tư, hắn từ nhỏ lớn lên ở trong tộc Mộng Điệp, thế hệ trẻ ở trong tộc cũng chỉ có mình hắn, nhưng hắn trước giờ chưa từng nghe nói tộc Mộng Điệp còn có một tàn tích khác.
Chẳng lẽ là vì diệt tộc quá đột ngột, người trong tộc còn chưa kịp nói với mình?
“Dẫn tôi đi xem.
” Thẩm Mộng nhìn y, “Vẫn là câu nói kia, để cho tôi phát hiện cậu đang gạt tôi, cậu nên biết hậu quả.
”
Chu Húc lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười, “Sao tôi dám gạt thầy Thẩm chứ? Lừa ai chứ tôi cũng sẽ không lừa anh.
”
Thẩm Mộng nghi hoặc nhìn y, cũng không cảm thấy người này có thể thành thành thật thật.
Vì vậy Lão tộc trưởng còn chưa kịp lấy bảo vật ra đã được báo cho người thần bí kia đã rời đi, Chu Húc còn đi theo người kia? Ông hừ lạnh một tiếng, mặt tỏ vẻ không vui.
“Trước khi đi y có nói gì không?”
Người bẩm báo nghĩ nghĩ, “Y nói, bọn họ sẽ trở về nhanh thôi.
”
Lão tộc trưởng trầm mặc một chút, “Triệu tập Lão tiền bối trong tộc tới đây.
”
Người kia sửng sốt một chút, “Hả? Tộc trưởng, hiện tại có chuyện quan trọng sao? Thế nhưng cần triệu tập mấy Lão trưởng bối.
”
Lão tộc trưởng phất tay, bảo gã mau đi mời, ông nghĩ đến Chu Húc cùng những lời mà y nói, gia hỏa vẫn luôn không xem mình là người trong tộc, lần này thật sự là vì tốt cho bọn họ sao?
Lúc này Thẩm Mộng cùng Chu Húc đã rời đi, giống như trở lại tộc Khôi Chu chỉ là tùy tiện ghé ngang qua* mà thôi.
(*Nguyên văn 串门 xuyến môn: ghé qua nhà hàng xóm, bằng hữu, thân thích để ngồi chơi, trò chuyện, thăm hỏi.
)
Chu Húc kéo Thẩm Mộng băng qua khu vực đã từng là đại chiến Nhân Yêu, vạn năm trôi qua, hiện tại nơi đó đã biến thành khu dân cư của Yêu giới, ý tứ chính là, nơi này có rất nhiều rất nhiều tiểu yêu quái.
Vốn cho là những tiểu yêu quái kia sẽ nhìn về phía mình, lại không nghĩ rằng những tiểu yêu quái kia vừa nhìn thấy hắn ở ánh mắt đầu tiên liền sắc mặt tái nhợt lập tức chạy trốn.
Được rồi, trên thực tế là trong nháy mắt nhìn thấy Chu Húc liền sắc mặt tái nhợt lập tức chạy trốn.
Thẩm Mộng rốt cuộc đã hiểu lực sát thương của Chu Húc đối với những yêu quái bình thường này, chỉ là liếc mắt một cái liền tránh còn không kịp, đây cũng là nguyên nhân khiến cho đám trao đổi sinh không tín nhiệm y một chút nào.
Gia hỏa này chính là vậy.
“Đệch, tai họa thật sự đã trở về, ta thấy y vào thành! Mọi người đều thấy được!”
“Đúng vậy, ta liền ở hiện trường, bị dọa đến run rẩy, thiếu chút nữa gục tại chỗ, tai họa thật sự đã trở về trời ạ.
”
“Ta tương đối hiếu kỳ là, tai họa vẫn luôn dắt tay một người, thật sự là ý trên mặt chữ, y dắt tay một nhân loại, dựa vào cảm giác của ta, trên thân người nọ không có yêu lực không có dao động gì khác, chính là một nhân loại yêu ớt.
”
“Đệch? Chẳng lẽ tai họa bắt lương thực dự trữ từ Nhân giới về?”
“Này có thể tạo thành đại chiến Nhân Yêu lần thứ hai hay không? Ta chán ghét chiến tranh, tai họa sao lại đáng ghét như vậy.
”
“Nói không chừng người ta là tự nguyện tới nha, thoạt nhìn không giống như là ánh mắt sợ hãi.
”
Đối với ngôn luận của người này, tất cả mọi người đều thầm mắng một câu “Đánh rắm”, tự nguyện tới? Cũng không nhìn xem tai họa là cái dạng gì, trên thế giới này làm sao có thể có người cùng một chỗ với tai họa này.
“Nhân loại kia thật đáng thương, nhất định là sợ hãi, cho dù là nhân loại ta cũng cảm thấy hắn thật thê thảm.
”
“Cũng không biết tai họa làm gì với hắn, quá thảm rồi.
”
Thẩm Mộng được cho là bị mạnh mẽ mang đến lại thu hoạch vô số ánh mắt đồng tình cùng lo lắng của đám tiểu yêu quái, hiện tại hắn chỉ muốn Chu Húc nói cho hắn di chỉ của tộc Mộng Điệp kia.
Đột nhiên biết được bí mật của gia tộc mình ở vạn năm sau, điều này khiến cho Thẩm Mộng có một loại cảm giác vui mừng.
Lúc tộc Mộng Điệp bị diệt tộc hắn vẫn còn vị thành niên, đối mặt với thi thể của thân nhân của tộc trưởng là mờ mịt vô thố, tiếp theo chính là một thân một mình lăn lộn lớn lên, chốn đào nguyên trong lòng cũng chậm rãi mất đi.
Dựa theo trí nhớ dẫn Thẩm Mộng đi vào nơi mình đã từng đi qua, Chu Húc phát hiện rõ ràng đã qua lâu như vậy, ký ức của y vẫn rõ ràng như cũ, ngay cả lúc ấy chính mình đi mấy bước cũng có thể nhớ kỹ, cho dù bộ dạng đã thay đổi rất nhiều cũng không có vấn đề gì.
Thẩm Mộng vốn còn hơi nghi ngờ, nhưng đợi đến khi hắn đi theo Chu Húc đi đến nơi này, hắn liền không hoài nghi nữa.
Có thể tạo ra một ảo cảnh cường đại như vậy, cũng chỉ có tộc Mộng Điệp có thể làm được.
Lại nói tiếp vận khí của Chu Húc cũng thật không tồi, ở loại địa phương này có thể đi dạo một tuần sau đó đưa mình ra ngoài, người bình thường đi vào phải bị nhốt ở bên trong suốt đời.
Mê cung có lẽ có thể vây khốn người bình thường,