Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nghĩ cũng biết Chu Phi Vũ nhất định viết bốn chữ không biết xấu hổ ở trên mặt mình, Chu Húc cười rất vui vẻ, y liền thích lừa gạt thanh niên nhỏ ngây thơ ngu ngốc.
“Nếu biết là ta, vậy tại sao còn có thể mang ta đi Nhân giới!” Trong mắt Chu Phi Vũ đều là lửa giận.
Tơ nhện của Chu Húc vây cậu ta ở chính giữa, hiện tại cậu đã vô kế khả thi*.
(*无计可施 không có biện pháp nào thực hiện được công việc, giải quyết bế tắc.
)
Nhắm mắt nghe Chu Phi Vũ phẫn uất, Chu Húc quả thật vui vẻ đến sắp nhảy dựng.
“Ta thấy ngươi cũng đừng gọi là Chu Phi Vũ nữa, gọi là Chu phế vật đi, chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ mãi không ra.
”
“Lý do ta dẫn ngươi ra ngoài, đương nhiên là để cho kế hoạch của ngươi thành công.
” Chu Húc gõ gõ vách tường, “Chỉ khi cho các ngươi thành công mấy lần ngươi mới sẽ cảm thấy ta không biết gì, không phải sao?”
Chu Húc chán ghét tộc Quỷ muốn chết, chán ghét Quỷ Vương cùng người cha đã thành công tạo ra mình, chỉ cần có thể khiến cho kế hoạch của bọn họ thất bại, tưởng tượng đến biểu tình của bọn họ là y có thể hưng phấn.
“Ngươi!”
“Cho nên, hiện tại kế hoạch đã đến giai đoạn không sai biệt lắm, ngươi cũng vô ích.
” Chu Húc mở mắt, huyết sắc phản quang trong bóng đêm, đôi mắt của y mang theo máu tanh thật dày.
Chu Phi Vũ sửng sốt, “Cái gì, màu mắt này… ngươi là!”
Chỉ là lời của cậu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, máu tươi văng tung tóe vào bức tường, mang theo một loại hưng phấn, Chu Húc thở ra một hơi, huyết sắc trong mắt dần rút di.
“Tuy rằng không thích, nhưng dường như không cách nào phủ nhận, thôi, chỉ cần Tiểu Hồ điệp không biết… thì tốt rồi.
”
Chu Húc ngồi xuống một cách thành thành thật thật, dựa vào bức tường, co mình lại, có vẻ đáng thương nhỏ yếu lại bất lực.
“Ở đây chờ tiểu Hồ điệp trở về.
”
“Thật là, lại đi một mình ném ta ở chỗ này, thật đáng ghét, phiền nha, thật phiền…”
Bên kia, Thẩm Mộng đuổi theo bóng đen kia ra ngoài, tốc độ của bóng đen kia tương đối nhanh, đuổi theo chừng nửa tiếng hắn liền không nhìn thấy bóng dáng của người nọ nữa, lúc này Thẩm Mộng mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Phía trước còn không biết phải đi bao xa, nhưng cánh bướm vẫn luôn trưng bày bên trên cũng đã trở nên không cùng một dạng với lúc trước.
Hoặc là nói càng lúc càng có khuynh hướng rời khỏi đôi cánh của tộc Mộng Điệp trước đó.
Tuy rằng để cho Chu Húc ở nguyên tại chỗ chờ hắn, nhưng thực tế Thẩm Mộng không cảm thấy Chu Húc có thể thành thành thật thật ngốc một chỗ, cũng không cảm thấy Chu Húc người này có thể bị thương.
Nghĩ như vậy Thẩm Mộng vẫn quyết định tiến lên phía trước.
Trên thực tế không chỉ là Chu Húc, ngay cả Thẩm Mộng đều đang nghi ngờ có phải bản thân thật sự đi lộn chỗ rồi hay không.
Năng lực nhận đường của Mộng Điệp là trời sinh, nhưng cũng không đại biểu đường tìm được trong bất cứ tình huống nào đều là chính xác, Thẩm Mộng từng nghe Trưởng lão tộc trưởng nói qua, nếu như có một vài nhân tố quấy nhiễu mà nói, Mộng Điệp cũng có khả năng nhận sai đường.
Về phần nhân tố quấy nhiễu này, Thẩm Mộng vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng mà… hình như cũng không có nguyên nhân nào khác.
Rất có thể phía trước chính là nơi chồng chất một lượng lớn thi thể của tộc Mộng Điệp.
Chỉ có số lượng lớn thi thể của đồng tộc mới có thể khiến cho Mộng Điệp lạc đường, bởi vì quá nhiều hơi thở của đồng loại đang vô thức hấp dẫn hắn.
Cứ đi như vậy đến cuối hành lang, cuối lối đi có ánh sáng, không trung rọi xuống từng chùm sáng xinh đẹp, thi hài chồng chất thành đống dưới ánh sáng, mang theo một loại bi thương tráng lệ.
Đó cũng không phải là thi hài của tộc Mộng Điệp bị diệt tộc ở vạn năm trước, hẳn là còn xa hơn nữa, cánh bướm chất đống bên ngoài kia là bọn họ để lại.
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhiều người chết như vậy, còn nơi đây rốt cuộc là địa phương nào?
Vào lúc Thẩm Mộng đang suy tư, đột nhiên, trong thi hài có cái gì đó hơi chấn động, Thẩm Mộng nhìn về phía nhô lên một khối kia, hắn tới gần, thi hài chồng chất hóa thành đốm sáng, cuối cùng hợp lại thành một Hồ điệp kích thước cỡ một bàn tay.
Hồ điệp đập cánh ghé sát vào Thẩm Mộng, đôi cánh màu vàng rắc xuống một đống bột phấn màu vàng.
“Đây thật là…” Thẩm Mộng nhìn Hồ điệp đang làm nũng trong lòng bàn tay hắn, trên mặt cũng mang theo một chút kinh ngạc.
Bướm nhỏ vừa mới ra đời liền biết rõ Thẩm Mộng là người thân cận với nó nhất, Thẩm Mộng cũng tùy nó cọ tới cọ đi, hắn nhìn thi hài ở hai bên đường hầm, thở dài một hơi, “Được rồi, những thứ này cũng không nên treo mãi ở chỗ này.
”
Ngọn lửa màu đỏ lan ra, hài cốt treo trên tường hóa thành tro tàn.
Mang theo bướm nhỏ trở về, ở chỗ này Chu Húc chính là kẻ mù, còn phải đi về tìm gia hỏa này, bằng không thì, y thật sự có thể lạc đường đến chết, con đường này cũng là con đường chết, ánh sáng đều là giả dối.
Trên thực tế Thẩm Mộng cũng không nghĩ tới Chu Húc vậy mà vẫn luôn không di chuyển, liền thành thành thật thật ngồi nguyên tại chỗ chờ hắn.
Mới đầu thành thành thật thật của người này còn khiến cho Thẩm Mộng hoảng sợ, gia hỏa này lúc nào thì nghe lời như vậy?
Nhưng nháy mắt sau đó Thẩm Mộng liền ngửi được một mùi máu tươi, nhìn về bên cạnh của Chu Húc, có thể thấy chính là một vũng máu đỏ thẫm, còn người… đã bị độc của y ăn mòn thành một đống chất thải.
“Cậu đây là có chuyện gì vậy?”
Chu Húc ngẩng đầu, “Hả? Thầy Thẩm anh đã về rồi? Anh đã đi thật lâu, một mình tôi ở chỗ này đều nhàm chán muốn chết.
”
Nói xong y liền sờ soạng muốn nắm lấy tay Thẩm Mộng, nhưng không đợi y tiến tới, tay đã bị châm một cái rất đau, Chu Húc nhíu mày mở mắt, y nhìn thấy một nhóc con, đang tức giận dùng cánh quật tay y.
“Thầy Thẩm, đây là con của anh sao?” Chu Húc nước mắt giàn giụa, “Ô ô ô, thì ra thầy Thẩm đã lén lút tôi có con rồi.
”
“Đừng giả ngốc.
” Thẩm Mộng bắt bướm nhỏ vào trong lòng bàn tay, “Mắt không thoải mái cũng đừng mở mắt.
”
“Nhưng không mở mắt làm sao thấy được đứa nhỏ dễ thương như vậy chứ?” Chu Húc dùng ngón tay đùa giỡn con bướm đang bay tới bay lui, trên mặt mang theo thú vị, cho dù nước mắt lưng tròng cũng không khiến y mất đi hứng thú.
“Cậu như vậy trông rất xấu.
” Thẩm Mộng nhìn y ghét bỏ, “Thật sự quá khó nhìn.
”
“Cái gì?” Chu Húc lập tức lau nước mắt trên mặt, thành thành thật thật