Ánh sáng tụ lại sau lưng, Thẩm Mộng không còn để ý Chu Húc, hắn nhìn điểm sáng ở sau lưng, ý thức được khả năng sẽ có gì đó xảy ra thật mau, vào lúc này hắn mới phát hiện điểm sáng này đang lan rộng.
“Tôi cảm thấy có một loại lực lượng đang phóng đại.
” Chu Húc che mắt nắm tay áo Thẩm Mộng, “Là cái gì?”
Thẩm Mộng không trả lời, hắn ngửa đầu nhìn điểm sáng trên không trung, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Một bậc thang dài uốn lượn được dựng lên bởi ánh sáng, tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm, Thẩm Mộng nhíu mày, đó là cái gì?
Con bướm vàng vẫn còn đang nhảy múa lúc này đã bay xuống, nó đậu ở ngón tay Thẩm Mộng thúc giục hắn nhanh lên, Thẩm Mộng nhìn bậc thang ánh sáng hư ảo kia, hắn kéo Chu Húc đứng lên.
“Đừng mở mắt.
” Giọng của Thẩm Mộng trầm ổn, đạp lên từng bước thật ổn.
Chu Húc nghiêng đầu, trước mắt của y tối đen, lúc bị Thẩm Mộng kéo đi hình như là đạp lên một bậc thang, y nhưng không nhớ rõ nơi này có cầu thang.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Không cần động không cần hỏi cái gì hết, đi theo tôi là được rồi.
”
Ảo cảnh của Mộng Điệp vẫn luôn là cực hạn của Yêu giới, bọn họ có thể lợi dụng ảo cảnh trở thành một trong những Tứ đại Yêu tộc cũng không chỉ có chút năng lực nhận đường mà thôi, càng nhiều là dựa vào kỹ thuật lấy giả đánh tráo đạt tới đỉnh cao.
Chỉ cần bạn tin đó chính là sự thật.
Giống như bậc thang bằng ánh sáng này, chỉ cần tin, đó chính là một cái thang.
“Không có âm thanh.
” Chu Húc nhăn mũi, trên mặt mang theo rối rắm, “Thầy Thẩm, chúng ta đi lên như thế nào?”
“Câm miệng.
” Thẩm Mộng nắm chặt cổ tay y, để ngừa y vui quá trực tiếp rớt xuống, “Nói nữa tôi liền dán miệng cậu lại.
”
Chu Húc há hốc mồm, cuối cùng chỉ là thở dài, không hỏi gì nữa.
Một bước lại một bước, cũng không biết đi được bao lâu, Chu Húc cảm thấy chân mình có chút tê cứng rồi, nhưng người bên cạnh lại không hề có một tiếng thở dốc, rõ ràng hắn nói thân thể mình là của nhân loại, nhân loại mạnh mẽ như vậy sao?
Nghĩ một lúc vẫn cảm thấy Thẩm Mộng chính là không muốn cho mình xem cánh của hắn, thân thể nhân loại gì đó đều là gạt người.
Chỉ là cánh mà thôi, cũng không cho xem, thật sự là quá keo kiệt rồi.
Cuối đường là nơi bọn họ đi xuống, Thẩm Mộng nhìn một đống lớn cánh bướm kia thở dài, vòng đi vòng lại, bọn họ xoay một vòng tròn, đi từ ban ngày cho đến ban đêm, vậy mà về tới điểm xuất phát.
Chu Húc nhắm mắt ngó trước ngó sau, y ngửi ngửi không khí xung quanh, “Đây là chỗ tôi té xuống sao?”
“Cậu tiến hóa thành chó?” Thẩm Mộng nhìn y một cách kỳ quái, “Mũi nhạy như vậy.
”
Chu Húc lắc đầu, “Lúc tôi té xuống có để lại một ít thứ, mùi vị vô cùng đặc biệt, sau khi tới đây tôi liền ngửi thấy.
”
“Ồ, thì ra không phải tiến hóa thành chó.
” Thẩm Mộng có chút xíu thất vọng, tuy rằng trong lòng hắn biết rõ con nhện dù tiến hóa thế nào cũng không tiến hóa thành chó được.
“Cho nên thầy Thẩm, rốt cuộc chúng ta đã lên chưa, tôi có thể mở mắt không?”
Không đợi Thẩm Mộng đáp Chu Húc liền mở ra đôi mắt đau đớn, trong nháy mắt mở ra, một quầng sáng lọt vào tầm mắt của y, y ngạc nhiên nhìn phía trước, đống cánh bướm tựa như một ngọn núi nhỏ kia đều đang phát sáng.
Ánh sáng cũng không chói mắt, thậm chí có chút thoải mái dễ chịu, ít nhất đôi mắt của y không bị nghiêm trọng hơn.
“Thầy Thẩm… đó là”
Thẩm Mộng không nói gì, hắn không biết, với tư cách là thành viên sống sót duy nhất cũng là nhỏ tuổi nhất của tộc Mộng Điệp, lúc Mộng Điệp diệt tộc hắn vẫn còn là vị thành niên, hắn không nhớ rõ rất nhiều thứ.
Bọn họ đành phải đứng im nhìn núi cánh không biết phải làm gì.
Cánh đang dung hợp, hoặc là nói đang hòa tan.
“Là… kén sao?” Chu Húc nỗ lực mở to mắt, hốc mắt đỏ bừng hàm chứa nước mắt.
“Kén?”
Hồ điệp phá kén mà ra, từ sâu lông xấu xí hóa thành con bướm xinh đẹp, bọn họ cần phải ở trong kén thật lâu, thậm chí có khi cả đời cũng không thể phá ra, trên thực tế Thẩm Mộng cũng không có thời kỳ phá kén kiểu này.
Với tư cách đứa con sinh ra bởi liên hôn giữa Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng, Thẩm Mộng vừa sinh ra liền có thể hóa thành hình người, nguyên hình là Hồ Điệp nhưng lại có bóng dáng của Hỏa Phượng, không cần hóa kén liền thành bướm, thử thách bình thường Hồ Điệp cần phải trải qua hắn lại không cần.
“Thầy Thẩm cũng là chui ra từ trong kén sao?”
“Khiến cậu thất vọng rồi, tôi trước giờ cũng chưa từng kết kén.
”
Chu Húc gật gật đầu, nhưng không đợi y gật xong, một luồng sáng đột nhiên quấn lấy Thẩm Mộng, vào lúc hai người chưa kịp phản ứng lập tức kéo Thẩm Mộng vào trong quầng sáng, Chu Húc muốn bắt lấy hắn, nhưng lại không ăn thua.
“Thầy Thẩm?” Chu Húc mò mẫn đi lên phía trước, lại bị bướm vàng đánh trở về.
Chu Húc thử mấy lần đều bị ngăn lại, y nhíu mày, “Lão tổ tông, Thẩm Mộng không có chuyện gì chứ?”
Đương nhiên không có đáp lại, giống như là lời Thẩm Mộng nói, đây là một vũ khí thuộc về tộc Mộng Điệp, sẽ không nói, hơn nữa còn căm thù Chu Húc.
“Không nói? Vì sao mày không trả lời tao? Thẩm Mộng thật sự không có chuyện gì sao?”
Không hề có lời đáp lại, Chu Húc cố gắng kiềm chế chính mình, khiến mình không đến mức xông lên.
Nhưng mặc kệ trong lòng an ủi đây chỉ là một tạo hóa của Thẩm Mộng như thế nào đi nữa, tiếng tim đập dồn dập trong ngực chỉ nói cho y biết, y lo lắng đến sắp phát điên rồi!
Chán nản dựa vào tường, không còn tính toán đi lên phía trước, Chu Húc hít sâu một hơi, làm cho mình khôi phục lại bộ dạng vốn có.
“Lão tổ tông, khi nào thầy Thẩm mới có thể trở về?”
Di chuyển đôi mắt, Thẩm Mộng cảm thấy có chút kỳ diệu, hắn ở trong một không gian đen như mực, không gian vừa chật vừa nhỏ, hắn nhiều nhất chỉ có thể động động cánh tay, ngay cả xoay người cũng không thể làm được, giống như là bị tơ nhện của Chu Húc trói chặt.
Này là kén của Hồ điệp sao?
Thẩm Mộng thử mở ra lớp vỏ bên ngoài, lúc này mới phát hiện cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả yêu lực trong thân thể đều không dùng được, giống như thân thể của hắn được làm bằng bột.
“Chu Húc.
” Thẩm Mộng thử rất lâu mới rốt cuộc phát ra một chút âm thanh, âm thanh vừa mới ra Thẩm Mộng liền có chút sụp đổ, tiếng hừ hừ mềm nhũn như người bệnh sắp chết, còn không bằng tiếng muỗi kêu này chính là do hắn gọi ra hay sao?
Thở hổn hển trong không gian nhỏ hẹp, Thẩm Mộng cảm