Đi chưa được vài bước, Thẩm Mộng liền nghe thấy tiếng thở dốc không khống chế được của Chu Húc, lúc ở trong cái kén, y thật sự không để lại chút yêu lực nào, yêu lực toàn thân đều đã tiêu hao quá mức.
Truyền thuyết Phượng hoàng là loài chim bất tử dĩ nhiên không phải thật, tuy rằng gọi là Phượng hoàng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một yêu quái bình thường, còn niết bàn trùng sinh chỉ là ngọn lửa bảo vệ tâm mạch của bọn họ, khiến cho bọn họ dùng năng lượng thấp nhất bảo vệ sinh mệnh của mình.
Nhưng thực tế thời gian có thể kiên trì cũng rất ngắn, cũng chính là nói, nếu như không phải Chu Húc đào hắn ra, hắn vẫn sẽ chết.
Lại nói, thực tế Chu Húc mới xem như ân nhân cứu mạng của hắn, là cái loại thật sự cứu mạng.
Khi mắt thấy Chu Húc nhắm mắt cất bước đều có chút thất tha thất thểu, Thẩm Mộng thở dài, hắn ngồi xổm xuống.
“Đi lên, tôi cõng cậu.
”
Chu Húc nghe được câu này lập tức sửng sốt, một lúc sau y mới dụi dụi mắt mình, “Thầy Thẩm? Thầy muốn cõng tôi.
”
“Nói nhảm cái gì? Cậu không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình sao, đi đường đều đi không xong rồi.
” Thẩm Mộng kéo tay y để cho y ghé vào lưng mình, tiếp theo cõng người lên, đi ra ngoài.
Gác cằm ở trên vai Thẩm Mộng, Chu Húc ngửa đầu, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
“Thầy Thẩm, đã xử lý lão tổ tông kia của anh chưa? Nó vẫn luôn ngăn tôi không cho tôi đi qua, bằng không thì tôi nhất định có thể kéo anh ra sớm hơn.
” Chu Húc sau khi an tâm liền bắt đầu cáo trạng.
“Ừm.
” Thẩm Mộng thờ ơ, “Thứ đó vốn là vũ khí, hành động tuần hoàn theo thiết lập sẵn, hơn nữa nó rất phản cảm cậu.
”
“Ý của anh là mặc kệ nó sao?” Chu Húc có chút bực bội, “Nếu như không phải nó…”
“Ai nói tôi mặc kệ,” Thẩm Mộng cúi đầu vượt qua một góc của rừng rậm, “Tôi thù rất dai, thiếu chút nữa nó đã hại chết tôi rồi, đương nhiên tôi sẽ không cam tâm bỏ qua*, tôi cũng không phải thánh nhân.
”
(*Nguyên văn 善罢甘休 thiện bãi cam ưu.
)
Chu Húc nghe xong mặt mày rạng rỡ hẳn, “Vậy anh định làm gì?”
“Tôi hủy nó đi.
” Thẩm Mộng đáp, “Nếu như ngay cả tốt xấu cũng không biết phân biệt, vậy cũng không cần giữ lại.
”
Cho dù là vô ý tổn thương cũng là tổn thương, bộ dạng hiện tại của Chu Húc phần lớn đều là do nó ban tặng, Thẩm Mộng trực tiếp biến nó trở về nguyên hình, chính là khối lập phương này, so với sinh vật, làm một vũ khí vẫn là thích hợp với nó hơn.
Chu Húc nghe thấy Thẩm Mộng hủy thứ này đi liền thoải mái, cũng không tiếp tục dò hỏi hắn, y nằm ở trên lưng Thẩm Mộng, ngửi ngửi mùi vị trên người Thẩm Mộng.
“Thầy Thẩm hiện tại chúng ta phải đi đâu?”
“Về nhà cậu.
” Thẩm Mộng nói: “Nơi tộc Quỷ xâm nhập thật sự quá nhiều rồi, nhất định phải chỉnh sửa một phen.
”
Trên mặt Chu Húc có chút kinh ngạc, “Thầy Thẩm định công khai thân phận của mình.
”
“Đay cũng không phải là chuyện không thể nói ra, còn tộc Quỷ, có phải cậu càng hiểu biết nhiều hơn tôi hay không, tôi vẫn luôn sống ở nhân giới, thời gian cậu ngốc ở yêu giới tương đối dài.
”
“Còn tạm…” Chu Húc lên tiếng, “Được rồi tôi quả thật biết một chút, biết nhiều hơn một vài yêu quái ở nơi này một chút.
”
Thẩm Mộng nói, “Sau khi trở về tổng hợp tư liệu nộp cho tôi.
”
Chu Húc kinh ngạc, Thẩm Mộng thế nhưng không hỏi y vì sao biết rõ, từ khi người kia nói ra bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng bị Thẩm Mộng hỏi, nhưng Thẩm Mộng lại trực tiếp xem như không nghe được gì.
Sao hắn có thể chọc người yêu thích như vậy!
Chu Húc cong môi, nhìn qua đặc biệt nhộn nhạo, nhưng đáng tiếc Thẩm Mộng cõng y, căn bản không nhìn thấy khuôn mặt của người này.
An tâm để cho mình khôi phục yêu lực, Chu Húc cảm thấy mình không có lúc nào thoải mái hơn hiện tại, nếu như dưới ngực không có một chỗ vẫn luôn cộm tới y mà nói.
Cuối cùng vẫn không có người nào, từ lúc được Thẩm Mộng cõng y đã cảm thấy được sau lưng Thẩm Mộng giống như có một cục xương nhô lên, không quá rõ ràng, nhưng lúc Thẩm Mộng bước đi vẫn luôn đâm vào ngực y.
Bởi vì không nhìn thấy, Chu Húc duỗi tay bắt đầu sờ xuống, Thẩm Mộng bị giật mình.
“Này, cậu làm gì vậy!”
Tay vẫn còn xuống, cũng không tìm thấy phương hướng mà sờ loạn một hồi, thẳng đến khi Thẩm Mộng trở tay bắt được bàn tay đang làm loạn của y.
“Cậu làm gì vậy? Sờ loạn cái gì, có tin tôi ném cậu ở chỗ này không.
”
Chu Húc động động ngón tay, “Có cái gì lồi ra, ngực tôi bị cấn rất đau.
”
Thẩm Mộng buông người ra, hắn giơ tay ra sau sờ soạng, quả nhiên chạm tới một thứ rất cứng nổi lên, hắn nghĩ một chút liền nhận ra thứ này là gì.
“Rất khó chịu, tôi đây bế cậu?”
“Tuy rằng tôi không để ý lắm, nhưng thầy Thẩm có thể nói cho tôi biết đó là gì không?” Chu Húc ngồi dưới đất ngửa đầu.
“Tôi ở bên cạnh.
” Thẩm Mộng nắm cằm y hướng về phía mình, “Đó là cánh.
”
Chu Húc bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ, thì ra là cánh, khoan đã? Cánh!? Không phải anh nói mình không có cánh sao?”
Thẩm Mộng không chút dao động, “Đúng vậy, Thẩm Mộng nhân loại không có cánh, nhưng mà Thẩm Mộng Mộng điệp đương nhiên là có cánh, cái kén kia vẫn có tác dụng, nó trả cánh lại cho tôi”
Chu Húc kinh ngạc cảm thán một tiếng, y gần như là lập tức nhào tới, bởi vì không tìm thấp phương hướng còn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau đó được Thẩm Mộng ôm vào ngực, “Cậu lại làm sao vậy, an tĩnh một chút không được sao?”
“Tôi muốn nhìn cánh của tiểu Hồ điệp! Nhất định rất xinh đẹp!”
“Mắt của cậu cũng mù rồi, có thể thấy gì? Nhanh đi, trở về trước đã.
”
Ngẫm lại cũng đúng, Chu Húc yên tĩnh trở lại, chỉ là dọc đường đi miệng của y cũng chưa có lúc nào ngừng, lần này Thẩm Mộng lại không bảo y câm miệng.
“Cánh của thầy Thẩm có màu gì?”
“Màu đỏ, không khác gì lắm với con bướm khi tôi dùng yêu lực ngưng tụ ra lúc trước.
”
“Nhất định nhìn rất đẹp!”
“Đối với cậu mà nói, hẳn là nhìn rất đẹp.
”
“Đợi khi mắt tôi có thể nhìn thấy được, anh sẽ cho tôi xem sao?”
“… Có thể.
”
Năng lực nhận đường của Thẩm Mộng trước giờ vẫn luôn rất tốt, đi qua một lần hắn liền có thể thuận đường trở về, lúc cõng Chu Húc đi ra, hắn thấy rất nhiều yêu quái đã gặp được lúc trước.
Hầu hết bọn họ khi nhìn thấy hắn thì sửng sốt một chút, sau đó mới nhìn về phía Chu Húc sau lưng hắn.
Tiếp theo chính là sét đánh giữa trời quang, ngay cả mặt đều sắp nứt ra rồi.
Chu Húc nổi danh là cường hãn cùng ma quỷ ở Yêu giới, trước giờ đều là y lăn lộn người khác, cho tới