Vạn năm qua đi, huyền băng bên dưới vách núi lại dày thêm ba mét, thân thể vốn nằm trên mặt đất cũng đã chìm vào tầng băng, trải qua một loạt vận động của vỏ trái đất, càng là bị chôn bên trong động băng, thoạt nhìn đã cùng băng dung hợp vào nhau.
Chu Húc nằm trên lớp băng nhìn bộ dạng của người bên trong, đôi mắt đen nhánh long lanh có thần, mang theo hiếu kỳ.
“Thầy Thẩm, nó ở trong lớp băng rất dày, hai chúng ta đào anh ra như thế nào đây?”
“Không cần đào, cậu lui ra sau.
” Thẩm Mộng nhìn bản thân ở trong tầng băng, híp híp mắt, “Huyền băng mà thôi, không có gì to tác.
”
“Oa, tiểu Hồ điệp soái quá đi.
” Chu Húc cười thật vui vẻ, “Tôi thích nhìn thầy Thẩm tự tin như vậy.
”
Thẩm Mộng thở dài, “Về sau mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy, hiện tại lùi lại, tôi muốn phá băng.
”
Chu Húc ngoan ngoãn lui ra sau, Thẩm Mộng quay đầu nhìn y, “Lại lui ra sau.
”
Thoát ra khỏi phạm vi ngọn lửa của Thẩm Mộng, loại rét lạnh kia lại ăn mòn thân thể Chu Húc, Chu Húc thở ra một hơi, chậm rì rì đặt thân thể mình vào trong gió lạnh, y run lập cập, hai tay xoa xoa cánh tay của mình, nhưng mắt lại nhìn về phía Thẩm Mộng đằng trước không chớp mắt.
Con bướm thú vị rốt cuộc muốn xòe cánh, bày ra vẻ đẹp của bản thân, y chờ mong hình ảnh này.
Thẩm Mộng nhắm mắt, tay phải dán lên khối băng, trong nháy mắt, xung quanh hắn đều đang vặn vẹo chấn động, gợn sóng màu đỏ run rẩy, bọn chúng hợp thành hình một cái hình nón mãnh liệt chui vào trong băng.
Rắc rắc, nhiệt độ quá cao cùng lực lượng mạnh mẽ khiến cho cả khối băng phát ra tiếng răng rắc không chống đỡ được, Chu Húc kinh ngạc cảm thán ngẩng đầu, nơi Thẩm Mộng chui vào, cả khối băng vỡ ra một vết nứt.
Vết nứt dưới sức lực càng lúc càng lớn của Thẩm Mộng, lan càng lúc càng sâu, âm thanh nứt vỡ vẫn luôn không dừng.
“Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thân thể trong băng chứ?” Chu Húc nhỏ giọng lẩm bẩm, y nghiêng đầu, tránh khỏi vụn băng rớt xuống.
Răng rắc, khối băng phía trước thân thể phát ra tiếng vỡ vụn, nhìn qua giống như cả người đều đang bể thành từng mảnh, giống như một tấm kính nát, Chu Húc vô thức ngừng thở, mắt nhìn về phía trước không chớp một cái nào.
Yêu lực màu đỏ cam mang theo ngọn lửa đánh sâu vào mặt băng, tiếng vỡ vụn vang lên không dứt, Chu Húc mở to mắt, mặt băng… nát.
Trong khoảnh khắc băng nát, Thẩm Mộng thu tay, hắn giang hai tay ra, như là đang ôm gì đó.
Khối băng trước mặt hắn đã vỡ, thân thể hoàn chỉnh kia đứng yên ở đó, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua đều phải ôn hòa hơn so với bất kỳ lúc nào.
Chu Húc chưa kịp nhìn thêm càng nhiều, bởi vì nháy mắt sau đó, Thẩm Mộng liền bị một khối băng vỡ rơi xuống chôn vùi.
“Thầy Thẩm? tiểu Hồ điệp?” Chu Húc bước về phía trước, nhưng bởi vì chấn động lần nữa nên lại rơi xuống một khối băng.
Ngay vào lúc Chu Húc tính toán mặc kệ tất cả đi qua đào Thẩm Mộng lên, khối băng chồng chất rung lên một cái, một người bò ra từ bên trong, Chu Húc đứng yên thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Hồ điệp anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng anh gặp chuyện ngoài ý muốn.
”
“Không có việc gì.
” Thẩm Mộng đánh giá thân thể của mình, trải qua một vạn năm, quần áo trên người đã bị tổn hại nghiêm trọng, hắn cau mày có chút không vui, nhìn như vậy vô cùng lộ.
Chu Húc liếc mắt liền nhận ra Thẩm Mộng đang rối rắm cái gì, y cởi áo khoác của mình phủ lên người Thẩm Mộng.
“Thầy Thẩm anh không cần nhíu mày như vậy, nhìn rất dọa người.
”
“Dọa người?” Thẩm Mộng nhìn về phía Chu Húc, “Cậu nói tôi bây giờ trông rất đáng sợ sao?”
Chu Húc lấy tay bưng lấy mặt Thẩm Mộng, trước khi hắn hỏi làm gì liền hôn qua, sau khi liếm mút bờ môi này thỏa thích mới cười buông hắn ra.
“Không dọa người, trái lại… đặc biệt hấp dẫn người, nhất là một con nhện tên gọi Chu Húc.
”
“Ha…” Thẩm Mộng run lập cập, “Lạnh quá.
”
“Đông lạnh cả một vạn năm đương nhiên lạnh, vừa rồi tôi giống như ngậm vào miếng băng.
” Chu Húc kéo tay Thẩm Mộng, “Chúng ta đi nhanh thôi, nếu anh không đi tôi phải bị đông cứng rồi.
”
Thẩm Mộng gật đầu, “Được, tôi mang cậu lên.
”
Chu Húc nhìn Thẩm Mộng đang nắm y, hiện tại còn mới lạ, y cảm thấy nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Dung mạo của yêu tộc đương nhiên tinh xảo hơn nhân loại, hơn nữa bản thân hắn chính là con nối dõi của Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng là yêu quái đẹp nhất của Yêu giới.
So với bộ dạng loài người, thân thể thuộc về yêu quái khiến hắn càng nhìn càng thêm ác liệt sắc bén, nhất là khi đôi mắt kia mở ra, mang theo sát khí mười phần, khiến người ta vừa nhìn đã thấy khiếp sợ.
Lên trên vách núi, Chu Húc vội vàng tránh thoát ôm ấp của Thẩm Mộng, ôm ngực nhảy liên hồi, hy vọng có thể xua tan khí lạnh trong người, thân thể của Thẩm Mộng quá lạnh, vừa lạnh vừa cứng, không có gì khác biệt với khối huyền băng kia.
Thẩm Mộng cũng không thoải mái, hắn có chút chật vật hoạt động thân thể, rét lạnh thấu xương, không khiến cả người hắn phát run xem như đã tốt.
Cũng may, lúc hắn trở về, toàn bộ thân thể đều bắt đầu hoạt động, nhiệt độ theo máu chảy truyền khắp toàn thân.
Chờ đến khi xua tan toàn bộ khí lạnh ra ngoài Chu Húc vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Mộng, kéo lấy cánh tay Thẩm Mộng, bắt đầu xoa nắn cánh tay của hắn.
“Anh lạnh quá, như vậy không được, đuổi đuổi rét lạnh trước đã, chúng ta trở về ngâm suối nước nóng?”
“Nơi rách nát kia của cậu… còn có suối nước nóng? Thẩm Mộng nhíu mày nhìn Chu Húc, môi bị đông lạnh đến tím đen.
Nghe thấy Thẩm Mộng ngay cả giọng nói cũng run rẩy, Chu Húc hà ra một hơi thật sâu, tiếp theo giang tay ôm Thẩm Mộng vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho hắn, còn đôi môi nhìn giống như bị trúng độc kia, trực tiếp hôn lên là được rồi.
Ước chừng một phút, Chu Húc mới thở hổn hển cúi đầu, “Như thế nào? Có ấm chút nào không?”
“Có…” Thẩm Mộng nhìn y đầy phức tạp, “Lần sau đừng đột nhiên hôn qua như vậy.
”
“Vì sao?” Chu Húc nghe vậy hừ một tiếng, “Quan hệ của chúng ta là người yêu, ở nhân giới gọi là bạn đời, tôi muốn hôn thì hôn!”
Thẩm Mộng nhìn về phía sau lưng y, “Vậy mong cậu muốn hôn thì hôn dưới tình huống không có người xem.
”
Chu