Gần đến giữa tháng mười, nhà họ Giang cuối cùng cũng đã chờ được đợt đầu của mùa vụ khoan thai đến muộn. Cánh đồng lúa vàng óng trĩu nặng, tựa như tấm thảm rực vàng ngất trời. Giang Thâm học xong là vội chạy về nhà, muốn ra đồng giúp thì bị mẹ gọi lại.
“Không cần đi.” Đàm Linh Linh đun nước ấm cho cậu ngâm chân, “Thím Hoa Nhi của con đã cho cho chúng ta mượn máy gặt lúa, cha con đang lái đấy, không bị đau lưng đâu.”
Bây giờ Giang Thâm đã có thể đứng bằng mũi chân rồi, dinh dưỡng cũng tăng lên đều đều nên thân hình đã mơ hồ có đường cong và cơ bắp, chỉ là mỗi lần học xong thì mắt cá chân và các đốt ngón tay dễ sưng lên, Đàm Linh Linh sợ gân cốt tổn thương nên cứ chờ cậu về là ngâm chân mát xa cho con mình.
Mẹ ngồi bên cạnh chân cậu hỏi, “Hôm nay học được cái gì rồi?”
Giang Thâm ngẫm một lát, “Học Battement Tendu Jeté* ạ.”
* Trong ba-lê, battement là dùng một chân làm trụ, chân kia chuyển động luân phiên (trước/ngang/sau) liên tục, nhanh và đều, tạo cảm giác như chân xoay đang rung vậy.Battement Tendu Jeté
“Cái gì vậy?” Đàm Linh Linh bật cười, “Tên thật kỳ lạ.”
Giang Thâm giải thích, “Là đá chân khoảng nhỏ thôi ạ.” Cậu vừa nói vừa khoa tay múa chân làm lại động tác, kết quả nước rửa chân bị cậu đá văng tung tóe.
“…” Đàm Linh Linh lau mặt, đưa tay vỗ lên bắp chân cậu mắng, “Nghịch quá trời!”
Giang Thâm cười ha hả cả buổi, sau đó cầm khăn lông lau khô chân của mình, Đàm Linh Linh đưa nước ngâm chân đi đổ, lúc quay lại thì nói với cậu, “Chút nữa con qua nhà thím Hoa Nhi đón Tony về.”
Giang Thâm ngạc nhiên, “Tony ở nhà thím ấy ạ? Không phải anh Cẩu Mao sợ nó nhất sao?”
Đàm Linh Linh nói, “Hồi trước Thanh Linh Tử nói muốn xem gà trống ấp trứng nên đã mượn Tony qua, nó chơi với bầy gà mái nhà thím Hoa Nhi đến quên cả trời đất, lại còn giúp ấp trứng nữa chứ.”
Giang Thâm: “…”
Gà Tony đúng là muôn màu muôn vẻ, thế mà đi ấp trứng hộ thật, lúc Giang Thâm đến thì nhìn thấy một con gà trống đuôi lớn cuộn mình trong ổ gà, ra vẻ người lạ chớ lại gần, Cẩu Mao và Thanh Linh Tử chỉ có thể ngồi xổm ngoài chuồng gà với bộ dạng sợ hãi lại đầy chờ mong.
Giang Thâm đưa sủi cảo Đàm Linh Linh làm tới, Miêu Hoa Nhi cứ nhất quyết giữ cậu lại ăn cơm, nên còn cố ý gọi điện cho nhà họ Giang.
“Mẹ con đồng ý rồi, thím đi nấu cơm đây.” Miêu Hoa Nhi cúp điện thoại xong thì nhẹ xoa đầu Giang Thâm, “Muốn ăn gì không? Tối nay thím định nấu thịt kho tàu, cho con ăn hết.”
Giang Thâm ngượng ngùng, “Con ăn không hết đâu ạ…”
Miêu Hoa Nhi cười, “Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không được tiện nghi cho anh con.”
Cẩu Mao ở ngoài có lẽ đã nghe được, không phục hét lên, “Mẹ thiên vị quá trời!”
Miêu Hoa Nhi xì anh một câu, “Xem gà của con đi!”
Giang Thâm cũng ra ngoài sân, cúi người kêu tên gà, “Tony ơi?”
Gà Tony có chút phản ứng với giọng của cậu, nhận rõ người đến thì bèn giang rộng đôi cánh vỗ phành phạch.
“Oa!” Thanh Linh Tử kϊƈɦ động kéo anh mình, “Anh xem anh xem, thấy trứng rồi.”
Cẩu Mao đưa tay lên miệng “suỵt”, “Tính tình Tony không tốt, chớ dọa nó.”
Thanh Linh Tử lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Giang Thâm khó có khi mới thấy được Thanh Linh Tử nghe lời anh mình, cậu nhỏ giọng hỏi, “Bao lâu nữa mới ấp trứng xong?”
Cẩu Mao đáp, “Chả biết nữa, bên dưới nó có hai quả trứng, anh đã nhìn thử, chắc sắp có gà con rồi.” Anh chỉ chỉ một ổ gà mái bên cạnh, “Ở chỗ đó vẫn còn hơn phân nửa trứng, nên chờ Tony ấp xong em mang trứng gà con về đi nhé.”
Giang Thâm rất mong chờ gà con, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ mà đồng ý, ba người thân mật ngồi nhìn gà trống ấp trứng, mãi cho đến khi Miêu Hoa Nhi gọi mới bất đắc dĩ chậm chạp rửa tay ngồi vào bàn ăn.
Thanh Linh Tử nhớ lại chuyện gà con, ăn được một nửa thì chợt nói với Miêu Hoa Nhi, “Sau này con sẽ không ăn gà nữa.”
Miêu Hoa Nhi sửng sốt hỏi, “Sao vậy?”
Thanh Linh Tử bĩu môi, “Gà con đáng yêu lắm.”
Cẩu Mao chọc nhỏ, “Vậy em cũng đừng ăn trứng, trứng nở ra gà con mà.”
Thanh Linh Tử có lẽ không nghĩ tới chuyện này, hai mắt mở to sợ hãi lại bi thương, cuối cùng chút đau xót trong lòng vẫn bị hiện thực đánh bại, nhỏ tủi thân nói nhỏ, “Phải ăn trứng chứ…”
Miêu Hoa Nhi thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, bèn cầm đũa gõ lên đầu con trai, “Đừng ăn hϊế͙p͙ em gái con.”
Cẩu Mao né người nhưng không tránh được, lớn tiếng nói, “Con ăn hϊế͙p͙ nó bao giờ?! Nói thật còn không cho con nói!”
Giang Thâm nhịn không được mà bật cười, cậu cười nên Thanh Linh Tử cũng cười theo, Cẩu Mao ở đằng kia ôm đầu trừng mắt nhìn hai người.
Ăn cơm xong Giang Thâm giúp Miêu Hoa Nhi dọn bàn ăn, Cẩu Mao muốn đưa cả ổ gà lẫn Tony ra cho Giang Thâm, cơ mà không đủ can đảm tiến lại gần, đành phải để Giang Thâm tự mình ra, Tony nhìn có vẻ không vui lắm, Giang Thâm ngồi xổm xuống sờ sờ lên cánh nó.
“Chúng ta về nhà nhé.” Giang Thâm nói rồi cẩn thận từng li từng tí nâng cả ổ lẫn gà lên, Tony đập đập cánh duy trì cân bằng, tìm tư thế thoải mái nhất nằm im trêи ổ.
Nói thật thì một con gà trống béo múp lại thêm hai quả trứng nữa thì trọng lượng cũng không nhẹ lắm, Giang Thâm chỉ có thể bất đắc dĩ ôm trong lòng, Cẩu Mao ở phía xa xa, cứ lo mình đứng gần quá sẽ bị Tony lúc vui lúc buồn mổ cho một cái.
“Mày sửa lại cái thói quen nói chuyện với gà đi.” Cẩu Mao về nhà cùng Giang Thâm, “Cưng con gì cũng đừng cưng một con gà chứ.”
Tony ngoắt cổ một cái, mở mắt gà ra nhìn anh.
“…” Cẩu Mao ngậm miệng.
Giiang Thâm cười không khép được mồm, cậu giơ cái ổ gà trong ngực mình lên, gà Tony cọ đầu bên cổ cậu, kêu úc úc hai tiếng.
“Anh Cẩu Mao.” Giang Thâm ngẩng đầu nhìn Trần Mao Tú, bỗng dưng hỏi, “Lần em đi cung văn hóa, thấy anh ở ngoài trường… Họ là ai vậy? Anh thật sự trốn học đi chơi ư?”
Trần Mao Tú khựng lại, “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi