Chuyển ngữ: diuisca
Học phí ở lớp múa của Thẩm Quân Nghi một năm trêи dưới ba trăm triệu, bao gồm tất cả các chi phí ăn mặc, đi lại, nơi ở, và các khóa học văn hóa, phòng làm việc vũ đạo Lai Nghi có ký túc xá riêng biệt dành cho học sinh, cơ nhưng Giang Thâm không có ý định ở đó.
“Em ở chung với Bạch Cẩn Nhất ạ.” Giang Thâm đương nhiên sẽ không giấu giếm gì với ân sư của mình, cậu xách túi theo sau Thẩm Quân Nghi đi nhận trang phục vũ đạo.
Thẩm Quân Nghi quay đầu nhìn cậu, “Là cậu bạn đấm bốc của em sao?”
Giang Thâm kinh ngạc, “Thầy quen cậu ấy sao?!”
Thẩm Quân Nghi không nói quen hay không quen, y chỉ đưa một kiện đồ bó sát mới cho Giang Thâm.
Trang phục vũ đạo của nam sinh đã làm xong hôm bữa rồi, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ, có màu trắng giống với trang phục Thẩm Quân Nghi thường mặc, kiểu dáng cũng được chia thành hai loại là bó sát và rộng rãi, chất vải là hàng tốt nhất, còn được thêu hoa văn chìm nữa.
“Ở với người ta có gì bất tiện không?” Thẩm Quân Nghi hỏi cậu.
Giang Thâm lắc đầu: “Dạ không ạ, Bạch Cẩn Nhất đối xử với em rất tốt.”
Thẩm Quân Nghi thấy cậu đã quyết rồi nên cũng không nói gì thêm, chỉ dặn: “Vậy sau này tháng nào cũng sẽ gửi lại em ba triệu chi phí ăn ở, cuối tháng đến chỗ quản lý Tả nhận lại tiền.”
Giang Thâm thay xong quần áo thì được Thẩm Quân Nghi dẫn lên phòng vũ đạo trêи tầng năm, Kinh Lạc Vân đã đến rồi, chị mặc trang phục múa màu đỏ, đang giạng chân ép eo, thấy Giang Thâm đến thì nở một nụ cười thẹn thùng mắc cỡ, thấp giọng chào hỏi: “Thâm Thâm sư đệ.”Giạng chân ép eo
Giang Thâm rất nhớ chị, “Sư tỷ, em quay lại rồi nè.”
Kinh Lạc Vân mấp máy môi, hai má hơi ửng hồng, “Hoan, hoan nghênh quay lại.”
Thẩm Quân Nghi quét mắt nhìn xung quanh hỏi, “Tinh Chi đâu?”
Trước mặt là người thầy mười năm này nhưng Kinh Lạc Vân vẫn cứ bẽn lẽn, nhỏ giọng đáp, “Tinh Chi sư đệ nói em ấy đi gặp ngài Bồ rồi, xíu nữa sẽ đến liền ạ.”
Thẩm Quân Nghi nhíu mày, nhàn nhạt bảo: “Không phải đã nói với nó rất nhiều lần rồi ư, đừng có đi gặp cái tên người hâm mộ* kia nữa, sao em không khuyên nó?”
* Nguyên văn là múa mê, ám chỉ người có ám ảnh, có sự tín ngưỡng với những vũ công.
Kinh Lạc Vân bày ra vẻ khó xử, không tiện phản bác cái gì, Thẩm Quân Nghi thở dài, phất tay nói: “Em đưa Giang Thâm lại giãn cơ khởi động trước đi, chờ Tinh Chi đến sẽ bắt đầu học.”
Giang Thâm không quá hiểu ý của từ “người hâm mộ”, lúc Kinh Lạc Vân ép lưng cho cậu bèn kiên nhẫn giải thích: “Tuy rằng Lưu Tinh Chỉ chỉ lớn hơn em có một hai tuổi, nhưng đã từng ra ngoài biểu diễn cùng vũ đoàn rồi.”
“Biểu diễn ạ?” Đây là lần đầu tiên Giang Thâm nghe nhắc đến, cảm thấy rất mới mẻ, “Sau này em cũng có thể đi biểu diễn đúng không?”
Kinh Lạc Vân ôn hòa đáp, “Đúng rồi, em còn phải tham gia thi đấu nữa cơ, Tinh Chi sư đệ đã giành được không ít giải thưởng ở Nga và Pháp, bây giờ là một trong những vũ công trẻ tuổi ưu tú nhất đấy.”
Giang Thâm nhỏ giọng “oa” lên một tiếng, cảm thấy danh hiệu đó đối với cậu vừa nặng lại vừa xa, bất luận là Thẩm Quân Nghi, Chu Lạc Tường, Lưu Tinh Chi hay Kinh Lạc Vân thì thật sự thành tựu của họ cũng khiến cho người ta khó thể với tới, nảy sinh lòng kính ngưỡng.
“Em còn nhỏ mà.” Kinh Lạc Vân dường như nhìn ra được sự quẫn bách của Giang Thâm, bèn cười an ủi, “Hồi Lưu Tinh Chi bằng tuổi em, cũng là…”
“Hồi tôi mười ba tuổi đã là quán quân múa ba-lê cả nước rồi.” Kinh Lạc Vân còn chưa nói hết câu đã bị người khác cộc cằn cắt ngang.
Giang Thâm vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cậu chàng lười biếng đứng dựa vào cửa.
Kinh Lạc Vân hơi lúng túng, chủ động chào một tiếng: “Tinh Chi sư đệ.”
Lưu Tinh Chi không để ý đến chị, chậm rãi tới gần, cúi đầu nhìn Giang Thâm, nở mộ nụ cười mang theo chút mỉa mai, “Mới tới à?”
Khác với ngũ quan của người phương Đông, Lưu Tinh Chi có khuôn mặt như con lai mũi cao mắt sâu, màu da lúa mạch đầy sức sống, tay chân thon dài, bả vai rộng lớn và rắn rỏi, đương nhiên, thứ khiến người ta chú ý hơn cả mái tóc dài tết đuôi sam như dây thừng kia, xõa tung lộn xộn trêи bờ vai.Tóc của Lưu Tinh Chi
Giang Thâm đứng lên, có chút nhát gan gọi một câu “Sư huynh”, Kinh Lạc Vân cứ như sợ Lưu Tinh Chi bắt nạt cậu, chị chặn ngang trước mặt hắn, “Thầy tìm em đấy, trước thầy có dặn là đừng thân cận quá mức với ngài Bồ kia, thế mà em vẫn không nghe lời.”
Lưu Tinh Chi rời mắt khỏi mặt Giang Thâm, ngang ngạnh chặc lưỡi: “Gã đó tới tìm tôi mà, phiền muốn chết, gặp gã tí thì sao chứ.” Hắn vừa nói vừa dùng sợi cao su buộc mấy bím tóc kia thành một nhúm, trước khi ra khỏi cửa còn lớn tiếng nói, “Tôi đi tìm thầy đây!”
Kinh Lạc Vân bất đắc dĩ thở dài với bóng lưng của cậu chàng họ Lưu này, quay đầu nhìn Giang Thâm lại ngượng ngùng, “Sư huynh của em… tính nó trước giờ vẫn thế…”
Trong đầu Giang Thâm giờ chỉ toàn là kiểu tóc kia của Lưu Tinh Chi, cậu thần thần bí bí hỏi, “Ảnh là người nước ngoài hả chị?”
“Lưu Tinh Chi ư?” Kinh Lạc Vân cười lắc đầu, “Không, em ấy là người Nội ʍôиɠ.”
Lưu Tinh Chi đã thay xong trang phục múa, khác với Giang Thâm, đồ của hắn có màu đen thuần, Thẩm Quân Nghi dẫn hắn vào phòng học, chỉ về phía Giang Thâm: “Sau này Giang Thâm chính là sư đệ của em.”
Lưu Tinh Chi liếc cậu một cái, ánh mắt xem thường xen lẫn chút thù địch và không cam lòng, qua loa trả lời: “Biết rồi.”
Giang Thâm do dự một lát, gọi thêm lần nữa: “Sư huynh.”
Đáp lại là tiếng hừ trong lỗ mũi của Lưu Tinh Chi.
Kinh Lạc Vân: “…”
Thẩm Quân Nghi hiển nhiên không nhạy bén lắm, mặt lạnh có hơi khó hiểu: “Hai đứa cãi nhau sao?”
Lưu Tinh Chi bực mình nói: “Không có.”
Thế mà Thẩm Quân Nghi cũng tin, y sâu xa nghiêm túc nói: “Không