Bát quái tình yêu ở Lai Nghi, quả nhiên không nên nghe mỗi lời đồn, Thẩm Quân Nghi không hề ngược luyến tình thâm, mà mọi chuyện cũng chẳng đơn giản như mọi người kể. Ngải Lai khó có khi dịu dàng được đến vậy, hôm sau lại tiếp tục thích mắng người ta thế nào thì mắng người ta thế ấy, nhưng anh không mắng Giang Thâm nữa.
Thẩm Quân Nghi nhìn Giang Thâm tập một hồi, không đánh giá gì nhiều, dường như đoán được Ngải Lai đã nói gì đó với cậu.
“Nội quy trường Lai Nghi thật ra chỉ gói gọn trong mười sáu chữ.” Hết giờ học, Thẩm Quân Nghi ngồi xếp bằng trước mặt Giang Thâm, “Sớm hôm cần cù, công không uổng phí, tám chữ này là thầy viết.”
Giang Thâm gật đầu, “Từ sáng đến tối đều phải chăm chỉ cẩn thận, không được có chút nào sơ sài lười biếng, thế thì công sức của bạn mới không lãng phí một cách vô ích.”
Thẩm Quân Nghi nở nụ cười, đôi mắt phượng hẹp dài của y bình thường thì khiến người ta rùng cả mình, nhưng lúc cười lên thì đuôi mắt có nếp uốn trông rất ôn hòa, “Ngải Lai viết tám chữ sau.”
“Tâm chi sở hướng, tình đắc quy xử*.” Thẩm Quân Nghi nói, “Cậu ấy không đến được đích, không sang được bờ, nhưng hy vọng em có đến, có thể sang, vũ đạo là tất cả của em, cũng không phải là tất cả của em, thầy mong em có thể hiểu rõ.”
* Trái tim/cái tâm luôn hướng về phía trước, tình cảm có nơi để thuộc về.
Giữa tháng Mười, Thẩm Quân Nghi cho nhóm Giang Thâm nghỉ mười ngày, Ngải Lai vẫn sắm cái vẻ ở mãi không đi, trước kỳ nghỉ còn phụ đạo riêng thêm cho Giang Thâm vài buổi.
“Em có thiên phú cao hơn tôi nhiều.” Ngải Lai nói, “Tôi cảm thấy em sâu sắc hơn tôi nữa, em thích sự uyên bác sạch sẽ, không giống tôi, chỉ thích tự mình đa tình.”
Giang Thâm ngẩn ngơ bên anh cũng được một thời gian rồi, dù biết rằng miệng lưỡi người này rất đanh đá, nhưng không còn sợ anh như hồi trước nữa, vì thế đánh bạo hỏi, “Thầy không thích thầy ấy nữa ạ?”
Ngải Lai ngả ngớn đầy lười biếng, “Chừng nào ổng thích lại tôi thì tôi thích tiếp.”
Giang Thâm: “…”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Ngải Lai cười phá lên, “Cái vẻ mặt đó của em là sao chứ, nghe bảo ngày đó Chu Lạc Tường cũng tìm em hả, sao em không theo hắn.”
Giang Thâm: “Thầy Chu giỏi hơn ạ?”
Ngải Lai không trả lời mà kể một câu chuyện cũ khác, “Năm đó tôi cùng một đoàn múa với hắn, đang chuẩn bị qua Pháp thi đấu, tôi là múa chính, hắn là múa phụ, trước đêm diễn ra trận đấu, chân tôi có vấn đề, Thẩm Quân Nghi muốn hủy trận đấu đó, sắp xếp sang năm chờ tôi bình phục thì thi lại, nhưng Chu Lạc Tường không nghe lời ổng, giành lấy vị trí múa chính của tôi, cầm giải nhất trở về.”
Giang Thâm bỗng nhiên hiểu ra, “Đó là lý do thầy ấy ghét thầy Chu?”
“Lúc ấy tôi đã nghi ngờ bản thân trong một khoảng thời gian dài, cảm thấy vũ đạo của mình không hề suôn sẻ, sau khi phẫu thuật xong gân chân thì tôi không thể nhảy múa được nữa.” Ngải Lai nhắc lại việc đó trông không có vẻ gì là đau lòng, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy, “Thật ra Chu Lạc Tường không làm gì sai cả, sự cạnh tranh trong vũ đạo vốn dĩ là ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, đã từng có rất nhiều vũ đoàn xảy ra tình huống múa phụ thay thế cho múa chính rồi, góc A góc B thôi mà, chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng đầu óc Thẩm Quân Nghi chậm tiêu lắm.”
Ngải Lai vươn người, “Ổng cho rằng, chuyện đó đã nghiền nát cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi.”
Giang Thâm nhìn anh, kiên định nhỏ giọng nói, “Nếu sư huynh không thể múa chính thì em cũng sẽ không múa đâu.”
Ngải Lai sửng sốt, nhịn không được lại bật cười, “Em quả nhiên là học trò của Thẩm Quân Nghi, cái địa vị vinh quang của Chu Lạc Tường không hợp với em thật.”
“Chắc em chưa biết.” Ngải Lai ghé gần bên tai Giang Thâm, xấu xa bát quái, “Phòng làm việc của Chu Lạc Tường trưng bày toàn cúp và huy chương hắn nhận được từ nhỏ đến lớn, đi vào trong mà cứ ngỡ ở thiên đường ánh sáng, chói tới mức muốn mù cả mắt.”
Giang Thâm: “…”
Tự nhiên được nghỉ lâu như thế, Giang Thâm lại không biết phải làm gì, cậu có nói lại với Bạch Cẩn Nhất rồi mà đối phương cũng không có chủ kiến gì hết, thế là hai người cứ dính lấy nhau ở nhà cả ngày, ngay cả Tô Phương cũng không nhịn được mà nói đùa, “Tình cảm của hai đứa tốt thật đấy, ở nhà với nhau suốt bữa thế mà không thấy chán à?”
“Chán gì?” Bạch Cẩn Nhất đeo bao tay vào, “Đừng có để cha mẹ em tìm đến đây đó, nói em đi chơi rồi.”
Tô Phương: “Chắc chắn phu nhân sẽ hỏi em đi đâu chơi, chị biết nói sao giờ?”
Bạch Cẩn Nhất liếc cô, “Chị cứ nói em đi tuần trăng mật rồi, quấy rầy vợ chồng mới cưới sẽ bị trời phạt đấy.”
Tô Phương: “…”
Giang Thâm nằm trêи giường gọi video với mẹ Đàm Linh Linh, cậu cố gắng đưa máy lên quay nửa thân trêи của mình, “Mẹ xem con có cao lên không ạ?”
Đàm Linh Linh không kiên nhẫn, “Bữa mẹ xem rồi còn gì, mới vài hôm đã đòi cao thêm, chẳng lẽ muốn làm người khổng lồ?”
Giang Thâm chỉ biết 囧: “Mọi người không nhớ con sao?
“Mấy đứa Mao Tú nhớ con lắm đấy.” Đàm Linh Linh nói, “Thẩm Thụ Bảo biết con được nghỉ nên hỏi con có về nhà không, nếu con về thì nó sẽ xin nghỉ ở Bắc Kinh về thăm con.”
Hai năm trước Thẩm Thụ Bảo đã thi đậu Đại học, trở thành người duy nhất trong thôn đến Bắc Kinh học tập, ngày anh nhận được thư trúng tuyển, từ cổng thôn đến cánh cửa nhỏ nhà anh đều được đốt pháo rùm beng, Trần Mao Tú cũng hít ké được không ít miếng thơm.
“Anh Thụ Bảo về hả mẹ?” Giang Thâm thoáng cái hào hứng vô cùng, “Thế Cẩu Mao và Thanh Linh Tử thì sao?”
Đàm Linh Linh cười, “Mấy đứa đó học gần đây mà, nhất định sẽ về thăm con thôi.”
Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, “Con dẫn Bạch Cẩn Nhất về cùng có sao không ạ?”
Đàm Linh Linh: “Ơ kìa, con nói kiểu gì vậy, con làm phiền người ta lâu thế rồi, đừng nói là dẫn cậu Bạch đến nhà chúng ta, mà làm con của mẹ luôn cũng được ấy chứ.”
Giang Thâm vui tươi hớn hở tắt video, đi xuống lầu tìm Bạch Cẩn Nhất, cậu đứng ở trêи bậc thang, nhón người cúi xuống, “Bạch Cẩn Nhất!”
Bạch Cẩn Nhất vừa tắm xong, nửa người trêи còn đang để trần, hắn nhô đầu ra, ngước mặt lên, “Sao?”
Giang Thâm nhìn mái tóc ướt sũng của đối phương vẫn đang nhỏ giọt tí tách, mỉm cười nói, “Về thôn chơi cùng tớ đi!”
Không phải trước đây Giang Thâm chưa từng mời Bạch Cẩn Nhất đến thôn trấn của cậu chơi, nhưng hai người đều mãi mà chẳng có thời gian, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội, Giang Thâm đương nhiên không thể để hắn thất vọng được.
Làng xóm đã thay đổi rất nhiều. Trừ vườn trái cây ra thì nhà họ Giang còn nhận thầu thêm một ao cá, năm ngoái Trần Lão Thực đã bắt đầu kinh doanh nông trại, Cẩu Mao vừa hết học kỳ là bèn về nhà giúp đỡ, Thanh Linh Tử vẫn đang học vẽ tranh, nhỏ chuẩn bị thi vào Học viện Mỹ thuật, cô bé ngày ấy bây giờ đã lớn thành một nàng thơ xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều, thướt tha động lòng người.
“Chị Tống Hân đã đậu vào khoa Quản lý Đại học Tô Châu.” Thanh Linh Tử đến nhà ga đón Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất từ rất sớm, “Lại Tùng là đàn anh của chị ấy, khoa Thể ɖu͙ƈ.”
Giang Thâm gật đầu, “Tớ có nghe kể rồi.”
Cậu và Tống Hân vẫn luôn giữ liên lạc, cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là Tống Hân lại quay về cung văn hóa dạy mấy đứa nhỏ nhảy múa, về phần Lại Tùng, anh đã cướp lại được đai vàng hạng nặng thanh thiếu niên lúc cuối cấp ba, trận thi đấu đó Tống Hân cũng đến, một nàng tiên xinh đẹp nhường ấy lại khóc lóc kêu gào dưới sàn đấu với một đám đàn ông con trai hôi hám, lớp trang điểm trôi đi, tóc xõa rối bời, khi Lại Tùng nhận được đai vàng bèn khoác nó lên bả vai của Tống Hân ngay tại chỗ.
Năm đó, báo chí giới thể thao cũng đã từng tung tin họ là người yêu, thêm mắm dặm muối xào nấu mối nghiệt duyên từ nhỏ đến lớn của cả hai, kết quả chưa được vài hôm thì đôi kim đồng ngọc nữ đã mỗi người một ngả, không hề liên lạc gì với nhau, ai mà ngờ được cuối cùng hai người lại học chung trường Đại học cơ chứ.
Thanh Linh Tử rất tò mò, “Hai người họ giờ đang hẹn hò hả?”
Giang Thâm lắc đầu, “Tớ không biết nữa, Tống Hân chưa từng nhắc đến Lại Tùng với tớ.” Cậu nhìn Bạch Cẩn Nhất, “Cậu biết gì không?”
Đây là