Tuy Thẩm Quân Nghi nói cho nghỉ đủ mười ngày, nhưng cuối cùng Giang Thâm vẫn không thể tận hưởng hết đát, Lưu Tinh Chi là người đầu tiên giục cậu trở về.
“Cậu đừng có chơi quên đường về thế chứ.” Lưu đội khi gọi điện thoại vẫn vô cùng nghiêm khắc, “Cậu còn chưa tập diễn với tôi đấy.”
Giang Thâm chột dạ, “Mấy hôm nay em vẫn tập luyện chăm chỉ mà…”
Lưu Tinh Chi không tin: “Thật ư?”
Giang Thâm bảo đảm: “Thật mà, sau khi về cho sư huynh kiểm tra em thật kỹ luôn.”
Lưu Tinh Chi thuận thế hỏi tiếp: “Bao giờ cậu về?”
Giang Thâm: “…”
So ra, tuy Tô Phương không hề thục giục Bạch Cẩn Nhất, nhưng Sambu lại gọi điện tới liên tục, anh chàng người nước ngoài này bây giờ đã thành thạo được giọng điệu của người Trung Quốc, tốc độ nói còn nhanh hơn kẻ trộm, cứ như dùng cả thân thể mình để gầm thét.
“Mayweather sẵn lòng tự mình dạy dỗ cậu đấy!” Âm thanh Sambu lớn tới mức không áp bên tai vẫn có thể nghe thấy, “Em có biết đây là cơ hội hiếm có không?! Não em ăn shit sao?!”
Bạch Cẩn Nhất giơ điện thoại ra xa, giọng điệu lạnh nhạt: “Thầy đừng có học theo người ta nói tiếng nửa Tây nửa ta*, tiếng Trung lẫn vào tiếng Anh nữa.”
* Nguyên văn là洋泾浜英语 (Chinese Pidgin English) Tiếng Anh Pidgin tiếng Trung là một ngôn ngữ pidgin dựa trêи từ vựng dựa trêи tiếng Anh, nhưng bị ảnh hưởng bởi một nền tảng tiếng Trung.
Sambu: “…”
Bạch Cẩn Nhất nhìn thoáng qua Giang Thâm, đúng lúc đối phương cũng vừa kết thúc điện thoại, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Bạch Cẩn Nhất nghe thấy âm thanh của chính mình: “Sambu, tôi sẽ đi Mỹ.”
Nửa tháng sau.
Trêи tầng năm phòng học vũ đạo Lai Nghi, Lưu Tinh Chi vòng hai tay trước ngực, mấy bím tóc đuôi sam của hắn hình như đã dài hơn một tí, rậm rạp xõa tung trêи vai, khác với Giang Thâm, thân hình của hắn đi theo tiêu chuẩn Âu Mỹ, trừ việc cần kiểm soát cơ bắp ra thì hắn không cần phải vất vả ăn uống điều độ, bởi vì mặc trang phục vũ đạo màu đen nên càng làm nổi bật lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Giang Thâm thật sự rất sợ hắn, so với Thẩm Quân Nghi ung dung nghiêm khắc thì Lưu Tinh Chi là kiểu người ngày nào cũng cầm roi theo sau quất ʍôиɠ người khác, cho dù Giang Thâm vô cùng chịu thương chịu khó, nhưng cậu cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi thôi, thỉnh thoảng mải chơi quên tập thì trong lòng cũng khá là run sợ.
“Sơ Vũ” vô cùng quan trọng đối với từng vũ công ở Lai Nghi, đặc biệt là người như Lưu Tinh Chi, có giải thưởng danh khí “Đương gia hoa đán” bên mình, “Sơ Vũ” của hắn nhất định sẽ có rất nhiều người đến xem, không chỉ những bậc thầy vũ đạo nổi tiếng trong nước, mà còn có không ít nhà phê bình và những vũ công hàng đầu tới dự, đây cũng là lý do có rất nhiều người muốn lên biểu diễn trêи sân khấu của hắn.
* Giải thưởng danh khí: độ nổi tiếng trong giới.
Sau khi Giang Thâm nhảy xong phần múa phụ của mình thì cứ thấp thỏm không yên, cậu đi giày múa, nghiêm chỉnh đứng trước mặt chờ Lưu Tinh Chi nhận xét, Lưu Tinh Chi nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Thâm cả buổi trời, đột nhiên hỏi, “Cậu tỏ tình thành công rồi hả?”
Giang Thâm sửng sốt một giây, mắt thường cũng có thể thấy mặt cậu đỏ bừng lên.
Lưu Tinh Chi như bị cái gì đó đáng ghét lắm làm cho nghẹn họng, “Cậu thẹn thùng cái gì?!”
Kinh Lạc Vân đứng bên cạnh cũng bật cười, “Xem ra là thành công rồi.”
Từ mặt tới cổ Giang Thâm đều ửng hồng, ngây ngốc đánh trống lảng: “Có, có phải tập nữa không ạ?”
“Không cần tập nữa.” Lưu Tinh Chi không kiên nhẫn phất phất tay, sau đó liếc nhìn Giang Thâm, tự phụ hất cằm: “Nhảy không tồi.”
Nhạc kịch “Sơ Vũ” có tên là “Cỏ lau”, Thẩm Quân Nghi trực tiếp mời đoàn giao hưởng đến giúp hòa âm phối khí, lời bài hát cũng mời một nhân sĩ* chuyên nghiệp dựa vào nội dung vũ đạo để phổ nhạc, có thể nói là tận tâm tận lực, cúc cung hết mình.
* Người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.
Những ngày cuối đám người Lưu Tinh Chi diễn tập, Ngải Lai đã không còn mắng chửi cay nghiệt nữa, ánh mắt của anh dừng lại giữa Lưu Tinh Chi và Giang Thâm, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng rồi vẫn nhịn được.
“Tôi hy vọng các em đều có thể hưởng thụ ánh sáng sân khấu.” Ngải Lai nhìn tất cả những vũ công trẻ tuổi, “Không cần quá quan tâm kết quả, nhảy múa là chuyện vui vẻ mà.”
Tập thể học sinh đáp vâng một tiếng rồi giải tán, Lưu Tinh Chi kéo Giang Thâm qua một bên chụp hình chung, Ngải Lai thở dài, lặng lẽ chau mày.
Lúc Thẩm Quân Nghi đến phòng vũ đạo thì các học sinh đã ra ngoài hết, Ngải Lai ngồi đối mặt với tấm gương trêи tường, chẳng biết đang nghĩ cái gì, anh thấy Thẩm Quân Nghi trong gương thì thả lỏng tâm tình, nở một nụ cười.
“Xem xong rồi hả?” Thẩm Quân Nghi đứng phía sau anh.
Ngải Lai: “Xem xong rồi, nhảy không tồi đâu.”
Thẩm Quân Nghi nhướn mày: “Nhảy không tồi mà cậu lại bày ra cái vẻ mặt đó?”
Ngải Lai trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Giang Thâm nhảy rất đẹp.”
Thẩm Quân Nghi không đáp, dường như đã sớm đoán được kết quả này.
Ngải Lai hơi bực bội: “Sao anh lại đồng ý cho Giang Thâm múa phụ chứ? ‘Sơ Vũ’ của Lưu Tinh Chi quan trọng như vậy, nay mai truyền thông sẽ nói thế nào, anh không nghĩ tới sao?”
“Không phải anh đồng ý.” Thẩm Quân Nghi bình tĩnh nói, “Lưu Tinh Chi nhất quyết phải là nó múa.”
Ngải Lai mở to miệng, đỡ trán cười khổ: “Sư huynh sư đệ… quả là nghiệt duyên mà.”
Dù sao thì Lưu Tinh Chi cũng là ngôi sao của Lai Nghi nên người hâm mộ của hắn rất đông, hôm sau Giang Thâm vừa lên tầng ba, mọi người đã không hẹn mà cùng im phăng phắc.
Giang Thâm: “?”
Có không ít người nhìn cậu, ánh mắt hoặc là thăm dò hoặc là đề phòng, Giang Thâm thật sự chưa bao giờ gặp phải tình huống này, có thể cậu không giỏi đối phó với những ác ý nhỏ nhặt từ mọi người, nhưng cũng chẳng ngốc đến mức không phát hiện được.
Giang Thâm đặt cặp và giày múa của mình xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, Bạch Cẩn Nhất vừa gọi điện thoại tới.
“Bên cậu mấy giờ rồi?” Bạch Cẩn Nhất hỏi qua điện thoại.
Giang Thâm: “9 giờ rồi… bên Mỹ thì sao?”
Bạch Cẩn Nhất: “8 giờ tối, tôi và cậu cách nhau một ngày.”
* Ở chương trước tác giả viết là hai năm sau, nhưng qua chương này mình lại thấy đi rồi, nên mình đoán tác giả nói là đi hai năm, mà bả viết thừa một chữ nên mình hiểu nhầm, hoặc cũng có thể là Bạch Cẩn Nhất đổi ý định đi luôn, không chờ nữa.
Giang Thâm mỉm cười, sau khi Bạch Cẩn Nhất đồng ý với Sambu sẽ qua Mỹ thì chưa đến vài hôm đã đi rồi, không biết Bạch Cẩn Nhất nói với người nhà thế nào mà biệt thự, tài xế và dì Chu đều được giữ lại, chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày cho Giang Thâm.
Hai người nấu cháo điện thoại một lát, đang định cúp máy thì Bạch Cẩn Nhất đột nhiên hỏi: “Bên cậu không có chuyện gì chứ?”
Giang Thâm sửng sốt, cậu không ngờ Bạch Cẩn Nhất lại