Mặc dù đã xem Bạch Cẩn Nhất thi đấu vô số trận đấm bốc rồi, nhưng đối với Giang Thâm mà nói, mỗi một trận tâm trạng cậu đều giống nhau, không thay đổi gì cả.
Bầu không khí trong phòng tập vô cùng náo nhiệt, phong cách của người Mỹ cởi mở hơn Trung Quốc rất nhiều, võ sĩ thi đấu nghiệp dư không cần mang bất kì đồ bảo hộ nào ngoài miếng bảo vệ răng, xung quanh sàn đấu tràn ngập tiếng gầm thét của những người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, đối thủ lần này của Bạch Cẩn Nhất là một người gốc Tây Ban Nha mới chơi quyền Anh, Tô Phương thấy Giang Thâm đi ra thì gọi cậu lại gần.
“Em đừng lo lắng quá.” Tô Phương cười thoải mái, “Trận này Bạch Cẩn Nhất sẽ không thua đâu.”
Nói thì nói thế chứ thật ra Giang Thâm nào có quan tâm ai thắng ai thua.
Võ sĩ ở trêи sàn đấu chuẩn bị xong xuôi rồi trọng tài mới lên đứng giữa hai người xác nhận tình huống của tuyển thủ. Từ trước đến nay bên Âu Mỹ luôn thích cà khịa khiêu khích người khác trước khi bắt đầu, nhưng Bạch Cẩn Nhất thì trước hay sau trận đấu cũng đều tích chữ như vàng, màu sắc cá nhân cực kỳ mãnh mẽ khiến hắn được gọi tên vô số lần trêи tạp chí quyền Anh mỗi tháng, ví dụ như “Chàng trai xinh đẹp”, hoặc là “Dã thú phái thân sĩ”.
Giang Thâm đứng ngoài dây thừng ngẩng đầu quan sát người trêи đài. Xem giải đấu đấm bốc bấy lâu nay, cậu cũng đã gần như là một người quan sát chuyên nghiệp rồi, Giang Thâm có thể cảm nhận được cú đấm của Bạch Cẩn Nhất đã tinh anh hơn hồi còn ở trong nước, bước đi cực nhanh, tránh né linh hoạt, hầu như nắm đấm của đối phương đều không thể chạm được vào mặt Bạch Cẩn Nhất.
“Nó không thích bị đấm vào mặt.” Tô Phương nói, “Thực lực bây giờ của nó mạnh hơn trước kia rất nhiều, lần nào xuống đài mặt nó cũng chẳng có xây xước gì, truyền thông đặc biệt thích viết về vấn đề này, thường nói nó là một chàng trai xinh đẹp.”
Giang Thâm hiểu nguyên nhân Bạch Cẩn Nhất không muốn mặt bị thương, chưa kể đến cậu luôn cảm thấy người kiêu ngạo đẹp trai như Bạch Cẩn Nhất không nên bị đánh, thiếu mất một sợi tóc thôi cậu cũng sẽ nhịn không được mà đau lòng rồi.
Bởi vì thực lực cách biệt quá lớn, đến hiệp 6 Bạch Cẩn Nhất đã TKO* đối thủ, trọng tài lên sàn đấu kiểm tra xong xuôi, mặc dù đối phương không mất ý thức nhưng lại không thể tiếp tục trận đấu nữa, vậy nên trực tiếp phán người thắng cuộc là Bạch Cẩn Nhất.
* Một cú nốc ao kỹ thuật (TKO) xảy ra khi một võ sĩ không thể tiếp tục chơi hiệp tiếp theo.
Tô Phương hét to một tiếng “NICE”, sau đó đỡ Giang Thâm lên sàn.
Bạch Cẩn Nhất ngả mình trêи dây chằng, trêи mặt quả nhiên không hề có vết thương, hắn vươn tay về phía Giang Thâm.
Người xung quanh đang hò hét vang dội, Bạch Cẩn Nhất bế Giang Thâm lên quắp chân quanh người mình, Giang Thâm ôm hai má hắn, mồ hôi thấm ướt cả lòng bàn tay cậu.
“Chồng em có đẹp trai không?” Bạch Cẩn Nhất ngước mặt hỏi cậu.
Giang Thâm nhếch môi, thật ra cậu nghe không hiểu người nước ngoài xung quanh đang gào thét cái gì, trong lòng và trong mắt cậu chỉ có mỗi bóng hình của Bạch Cẩn Nhất thôi, cậu cúi đầu xuống, đặt môi lên vầng trán rịn mồ hôi của đối phương, khẽ thì thầm: “Siêu đẹp trai luôn…”
Bạch Cẩn Nhất có vẻ rất hài lòng, ôm cậu không chịu buông tay, mãi tới khi Tô Phương lên đài gọi hắn đi nhận phỏng vấn.
“Bây giờ cậu tới chỗ Ngải Lai sao?” Bạch Cẩn Nhất lưu luyến không buông, chui ra khỏi dây chằng, Mayweather đang chờ hắn ngoài lối đi.
Giang Thâm gật đầu: “Ông tổ gửi địa chỉ cho tớ rồi.”
Bạch Cẩn Nhất xoay người, ôm cậu thật chặt thêm lần nữa, nhẹ nhàng vẫy tay: “Tài xế sẽ đưa cậu đi, kết thúc sớm rồi về nhà chờ tôi.”
Tiếc là buổi thi đấu quyền Anh nghiệp dư hôm nay không được phát sóng trực tiếp, nội dung phỏng vấn thì phải chờ tới ngày mai có tạp chí mới biết được, tuy Giang Thâm không hiểu tiếng Anh nhưng vẫn đi sưu tập đủ những quyển tạp chí có liên quan đến Bạch Cẩn Nhất bấy lâu nay.
Phòng làm việc của Ngải Lai không xa lắm, lúc Giang Thâm đến, anh đang trong giờ dạy vũ đạo trêи tầng hai.
Chẳng khác gì ở Lai Nghi, Ngải Lai mà không nhảy múa thì sẽ mắng chửi người khác, cho dù phải mắng bằng tiếng Anh thì tốc độ câu chữ vẫn kinh khủng như thuở nào.
“Em đến rồi hả?” Anh thấy Giang Thâm đến cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi một câu rồi ra hiệu cho những người đang nhảy múa kia dừng lại.
Hình thể của người Âu Mỹ và người Châu Á có sự khác biệt rất rõ ràng, Giang Thâm nhìn không ra tuổi của mấy vũ công kia. Ngải Lai mở lời giới thiệu trước, “Họ phần lớn đều là những sinh viên đại học vũ đạo đứng đầu nước Mỹ, có vài người tới từ Newyork đấy.” Anh chỉ Giang Thâm, nói bằng tiếng Anh: “Đây là học trò của tôi.”
Giang Thâm không thành thạo ngôn ngữ, trừ im lặng mỉm cười ra thì không biết nên làm gì nữa, may mà những học sinh kia còn vội vàng hơn cả cậu, trao đổi vài câu rồi giải tán ai tập phần người nấy.
“Họ