Giang Thâm vui mừng báo tin này cho nguyên vòng bạn bè thân thích của mình luôn, phía bên anh em bạn học thì đã gọi điện từ trước rồi, lúc cậu gọi cho Tống Hân, cô cũng khóc nức nở hệt như Thanh Linh Tử, vừa thút thít vừa kêu la: “Chú em giỏi lắm… Không làm cho chị đây mất mặt…”
Giang Thâm: “…” Cậu cảm thấy Tống Hân đi theo Lại Tùng lâu nên cách nói chuyện càng ngày càng hổ báo thì phải.
Khóc đủ rồi Tống Hân mới thút thít nhắc chuyện: “Chị quên nói với em một chuyện.”
Giang Thâm cười: “Chuyện gì, chị sắp kết hôn hả?”
Tống Hân ghét bỏ: “Chị mới vừa tốt nghiệp đại học thì kết hôn cái gì?”
Giang Thâm: “Thế là việc gì?”
Tống Hân đắc ý nói: “Chị mở phòng dạy vũ đạo riêng rồi.”
Giang Thâm sửng sốt reo lên, “Oa, thật đó hả?!”
“Thật mà.” Tống Hân cũng cười thành tiếng, “Chị gia nhập liên minh phòng làm việc Lai Nghi của thầy Thẩm ấy, cũng chọn được vị trí lý tưởng rồi, năm nay sẽ trùng tu xong, sang năm chắc sẽ khai trương, từ nay hãy gọi chị là cô giáo ba-lê Tống Hân.”
Giang Thâm nghe cô nói thế, không hiểu sao hốc mắt đỏ lên, hồi lâu sau cậu mới thấp giọng hỏi, “Tống Hân, chị thực hiện được giấc mộng của mình chưa?”
Thời gian lãng đãng như đôi cánh chim diên năm màu rực rỡ, mãi dừng lại ở hình ảnh thiếu nữ thắt váy lông vũ cho thiếu niên.
Thấm thoắt trôi qua, hình ảnh lại thay đổi.
Chớp mắt, đôi cánh chim diên kia trở nên mạnh mẽ và xinh đẹp, nó thoát ra khỏi mộng tưởng, tự do bay về phía chân trời bao la bát ngát.
“Cho dù là quá khứ hay hiện tại, Giang Thâm.” Tống Hân nghẹn ngào, cô dịu dàng khẽ nói, “Từ trước đến nay chị chưa bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình, chị luôn cảm thấy kiêu hãnh vì bản thân.”
Bạch Cẩn Nhất vừa đặt xong vé máy bay, lúc trở về phòng chợt thấy hai mắt Giang Thâm đỏ bừng, hắn không nói nhiều lời an ủi, chỉ vào phòng tắm giặt khăn lạnh ra lau mắt cho cậu.
“Anh vừa cho Lại Tùng một khoản tiền.” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói.
Mắt Giang Thâm đang đắp khăn lạnh, nên chỉ có thể dùng miệng để biểu đạt sự ngạc nhiên của mình.
Bạch Cẩn Nhất: “Ổng mở phòng tập đấm bốc.”
Giang Thâm phiền muộn lẩm bẩm: “… Sao mọi người cứ mở hết cái này đến cái khác vậy.”
Bạch Cẩn Nhất: “Tiền là anh kiếm được từ trận đấu nghiệp dư mấy năm nay, sau này đánh lên chuyên nghiệp rồi sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.”
“Đấy cũng là tiền mồ hôi nước mắt mà.” Giang Thâm thở dài, “Đúng là quá đau lòng.”
Bạch Cẩn Nhất nở nụ cười, “Tiền của em cũng là tiền mồ hôi nước mắt, thế em không đau lòng sao?”
Giang Thâm suy nghĩ một lát, chân thành nói: “Tiêu cho anh thì em không đau lòng.”
Bạch Cẩn Nhất không nói gì, chỉ cảm thấy từng cơn gió ấm áp thổi trong lòng mình, hắn đưa tay ôm lấy đầu Giang Thâm.
Giang Thâm lui đầu ra, khăn mặt rơi xuống, nãy cậu khóc hơi nhiều nên mí mắt có sưng lên hơn bình thường.
“Anh về nhà với em được không?” Giang Thâm kéo tay Bạch Cẩn Nhất nói.
“Làm gì?” Bạch Cẩn Nhất biết còn cố ý hỏi.
Giang Thâm nhếch môi nở nụ cười, “Anh là con nuôi của cha mẹ em mà.”
Nói là muốn dẫn con nuôi Bạch Cẩn Nhất về nhà, nhưng ngờ đâu lại nhảy ra một thư ký nhà họ Bạch đến đón ở sân bay.
“Bà chủ chờ đã lâu rồi.” Thái độ của Thư ký rất cung kính, kể cả đối với Giang Thâm, “Cho tôi đến đón cậu cùng bạn mình về nhà.”
Bạch Cẩn Nhất không kiên nhẫn chậc một tiếng hỏi, “Dạo này cha tôi không mua túi xách cho bà ấy hả?”
Thư ký: “Có.”
Bạch Cẩn Nhất: “Nhà thì sao?”
Thư ký: “Cũng có.”
Bạch Cẩn Nhất tiếp tục hỏi: “Thế còn trang sức?”
Thư ký thở dài, “Không liên quan đến mấy thứ đó, bà ấy chỉ muốn gặp cậu thôi.”
Giang Thâm ở bên cạnh thật sự không hiểu hai người này đang nói cái gì, nửa tỉnh nửa mê bị mời lên xe, một đường ra khỏi sân bay Hồng Kiều về Thượng Hải, rồi lại từ Thượng Hải về quê mình, chờ tiến vào gara nhà họ Bạch, Giang Thâm mới tìm lại được cảm giác chân thật, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
“Em, em không mang quà.” Giang Thâm nhỏ giọng nói với Bạch Cẩn Nhất, “Có cần phải đi mua không anh?”
Bạch Cẩn Nhất cũng rất đau đầu, “Đừng mua, kiểu gì bà ấy chả chướng mắt.”
Lời này nói ra không phải phép cho lắm, bởi vì Bạch Cẩn Nhất đã lớn như vậy rồi nhưng mẹ mình thích cái gì, muốn cái chi hắn cũng đều không biết, đã từng có một thời quan hệ giữa hai mẹ con vô cùng gay gắt, nhưng Bạch Cẩn Nhất có thể đi tới vị trí như bây giờ, dù thế nào cũng không thể không kể đến sự ủng hộ của đối phương.
Thư ký nói bà chủ đang cho cá ăn ở hồ nước sau nhà, Bạch Cẩn Nhất bèn dứt khoát dắt Giang Thâm qua, phần lớn những căn nhà ở chỗ này của nhà họ Bạch đều là tổ tiên để lại, có ít nhất bốn khu vườn trong đây, tất cả đều mời những nhà thiết kế có chuyên môn đến quy hoạch sắp xếp lại, hòn non bộ, đình nghỉ mát, ao sen đều tu sửa hướm theo vùng sông nước thời xưa, đi vào khu vườn này cứ như đang trở về quá khứ, tiếc là đằng trước có mẹ của Bạch Cẩn Nhất – Tần Uyển Quân, cả đời này bà cũng không thể thay đổi được gu thẩm mỹ của mình, thích ăn diện như những phu nhân danh môn, bây giờ đanh mặc đồ Tây nằm trêи chiếc ghế dài bên ao sen.
“Đến rồi sao?” Tần Uyển Quân thật sự bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn nhìn không ra tuổi của bà, bà đeo kính râm đội mũ rộng vành che nắng, ưu nhã ném hạt vào ao cho cá ăn.
Bạch Cẩn Nhất lạnh nhạt nói: “Mẹ đừng giả vờ cho cá ăn nữa, cá chết lâu rồi còn gì.”
Tay bốc thức ăn cho cá