Sáng sớm lúc Giang Thâm rời giường, hai mắt bỗng sưng húp cả lên, trông uể oải không có tinh thần gì cả, cậu xuống giường lục lọi quần áo mặc vào tử tế, giữa chừng thì Đàm Linh Linh đẩy cửa đi vào.
“Ơ kìa, con nằm mơ cái gì mà chật vật thế?” Bà nhìn kỹ mắt con trai, “Để mẹ đi vắt khăn cho con.”
Giang Thâm rầu rĩ “dạ” một tiếng, suy nghĩ chốc lát thì bèn mang dép tông lê chân ra ngoài.
Đàm Linh Linh chờ Giang Thâm rửa mặt xong xuôi, mới đưa khăn mặt cho cậu để cậu đắp lên mắt.
“Cha ra đồng rồi ạ?” Giang Thâm ngồi dưới ghế đẩu ngẩng đầu lên, tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất nghiêm túc đỡ đần công việc trong nhà, cứ sợ đến mùa vụ lưng của cha Giang Lạc Sơn sẽ lại đau mỏi.
Đàm Linh Linh đang luộc trứng, nghe vậy thì bật cười, “Không sao, nhà mình đã mượn được máy cấy mạ rồi.”
Giang Thâm vén một góc khăn mặt lên, vui mừng đáp, “Mượn của nhà Thụ Bảo à mẹ?”
“Mượn của dì Hoa Nhi đấy.” Đàm Linh Linh đưa quả trứng gà đã nguội bớt cho con trai, “Lăn mắt đi, lăn xong thì ăn hết nhé, đừng lãng phí.”
Gà Tony ở trong sân rỉa chiếc đuôi năm màu của mình, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời vừa dễ chịu vừa đáng yêu, Giang Thâm không cần đi cấy mạ nên cũng chẳng biết nên làm gì, cậu vừa ngồi cầm trứng lăn mắt, vừa ném lạc cho Tony ăn, quan hệ giữa gà và cậu rất tốt, nó ăn uống no nê xong thì dựa vào người cậu chợp mắt.
Chờ mắt không còn sưng lắm nữa, Giang Thâm cắn đôi quả trứng ra, Tony tỉnh lại, mổ một ít lòng đỏ trong tay cậu.
“Này!” Giang Thâm đưa cánh tay lên cao, “Sao em lại đi ăn trứng con cháu nhà mình vậy chứ?”
Đàm Linh Linh ở trong phòng nghe được, cười đến đau bụng, “Nó là đực đấy, làm sao mà đẻ được trứng.”
Giang Thâm đau lòng nhìn nửa lòng đỏ trứng bị Tony cướp mất.
Đàm Linh Linh thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài ruộng xem thử, lúc đi tới cửa thì quay đầu lại hỏi con trai, “Hôm nay có đến tiệm sách không con?”
“Không ạ, hôm qua con đọc xong rồi.” Giang Thâm nghĩ tới “Nhị tuyền ánh nguyệt” mình đọc hôm qua thì lại đau lòng, cậu xoa nhẹ hai má, đáp, “Con phải giãn cơ ạ.”
“Ồ!” Đàm Linh Linh cúi người hôn con mình một cái, “Thâm Tử nhà ta thật chăm chỉ nha.”
Ở nhà nào bằng phòng vũ đạo, không được lót nền gạch, cả gian nhỏ của Giang Thâm toàn là sàn xi măng, cậu trải chiếu ngủ mùa hè lên sàn nhà, thay giày múa và quần vào.
Uốn eo giạng chân gì đó, Giang Thâm đã tập quen rồi, cậu khẽ đọc nhịp trong lòng, hai chân giang ra thành một đường ngang, để phần ngực và bụng dán chặt xuống chiếu.
Trong lớp múa trừ cậu ra thì mấy cô bé trạc tuổi Tống Hân đã biết kiễng chân rồi, thậm chí Tống Hân có thể kiễng chân hoàn thành một điệu múa tương đối tốt nữa, vì vậy hầu như khi cô Lâm sắp xếp vị trí múa thì Tống Hân đều đứng ở góc A*.
* Mình nghĩ nó giống với vị trí center trong nhóm idol, hoặc giống phiên một khi đóng phim.
Giang Thâm nhìn chằm chằm mũi chân của mình một lát, nhịn không được đứng thẳng dậy, bày ra tư thế mũi giày chống đất.
Đợt trước Giang Thâm đã mang cái gương to vào phòng mình, cậu chống hai tay lên eo, co chân lại, dường như đang do dự mình nên làm thế nào, Giang Thâm nhìn vào tấm gương, nhớ lại dáng vẻ kiễng chân của Tống Hân, hít một hơi thật sâu, mở rộng cánh tay ra, lúc đang dồn sức nhón chân lên thì Tony trong sân bỗng kêu quác một tiếng vô cùng chói tai.
Cẩu Mao hét lớn ở ngoài sân: “Thâm Tử! Mày mau ra đây bắt con gà này lại đi!”
Giang Thâm: “…”
Cậu ôm lấy mũi giày, đúng là đau tới mức suýt trào nước mắt, hết cách nên đành phải cởi giày ra nhét xuống dưới giường trước, vội vàng nhìn thoáng qua ngón chân, thấy không bị gì cả mới xỏ dép vào khập khiễng bước ra ngoài.
Cẩu Mao gắng sức ôm đầu né chạy xung quanh, từ khi đến nhà Giang Thâm, bởi lẽ gà Tony được ăn uống quá tốt nên nó đã mập thêm một vòng, cơ nhưng hình như điều đó chẳng hề ảnh hưởng gì tới sự anh dũng của nó cả, cái đuôi năm màu vểnh cao đung đưa qua lại, hận không thể giương cánh vút bay, nhảy lên mổ lên sau gáy Cẩu Mao.
“Á!” Cẩu Mao hét lên, “Giang Thâm! Mày mau bắt nó lại đi!”
Giang Thâm đành phải qua xua Tony đi, “Sao anh lại đến đây?”
Cẩu Mao đứng rất xa chỗ cậu, chỉ sợ con gà lại lao tới: “Đây chẳng phải là anh đến dẫn mày ra ruộng ngắm cái máy cấy mạ đời mới nhà anh sao?”
Giang Thâm: “Máy cấy mạ thì có gì hay mà ngắm?”
Cẩu Mao: “Thế mày ở nhà làm gì?” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, lông mày chau lại, “Chân mày sao thế?”
Giang Thâm không để tâm lắm, “Nãy em bị vấp.”
“Thôi xong.” Cẩu Mao ấn cậu ngồi xuống thềm, “Mày bị chảy máu rồi này!”
Giang Thâm giờ mới phát hiện móng chân mình bị gãy mất một tí, máu không chảy nhiều lắm, Giang Thâm lau lau phát là sạch, đau thì cũng không đau mấy, cậu xoa xoa xương ngón chân, cảm thấy có lẽ không có vấn đề gì đâu.
“Đi lấy cho em cái kềm cắt móng.” Giang Thâm phân phó Cẩu Mao.
Ở nhà hiển nhiên Cẩu Mao bị Thanh Linh Tử sai khiến đã quen, cũng không có cảm giác xa lạ gì nữa nên bèn vào phòng Giang Thâm cầm kềm cắt móng ra.
Giang Thâm đắm mình dưới ánh mặt trời cắt gọn hết mười cái móng chân, vừa bấm vừa hỏi Cẩu Mao, “Cha em đang lái máy cấy mạ à?”
Cẩu Mao cười đùa, “Kỹ thuật lái xe của cha mày cũng không tồi đâu, vốn Trần Lão Thực còn định giúp bác ấy cấy một nửa, ngờ đâu còn chẳng cần dùng tới ổng.”
Giang Thâm không hài lòng, “Sao anh có thể gọi thẳng tên chú ấy vậy chứ.”
Cẩu Mao nhếch miệng, “Ở nhà mẹ anh chính là Thái Thượng Hoàng, địa vị của Trần Lão Thực còn chẳng bằng anh với Thanh Linh Tử.” Cẩu Mao giơ tay lên, duỗi năm ngón ra, vẻ mặt tràn đầy thản nhiên, lần lượt phân tích, “Mẹ của anh, em gái anh, con Bulldog Pháp nhà anh, rồi đến anh và Trần Lão Thực.”
Giang Thâm suýt nữa cười rớt luôn kềm cắt móng, Cẩu Mao thấy cậu vui vẻ như thế dường như thở phào một hơi, “Ài, anh thấy hôm qua mày khóc, kể anh nghe coi có chuyện gì nào.”
Giang Thâm ném kềm móng tay cho anh, “Em đọc sách nên khóc thôi!”
“Đồ chập mạch.” Cẩu Mao nhịn không được nói, “Đàn ông