Sáng sớm nay lúc thức dậy, Dương Thiệu Hủy vẫn còn nhớ mãi chiếc gạt tàn thuốc hình “lá sen” tối qua, hình như cô chưa từng thấy ở đâu bán nó cả, xem ra rất khác biệt, không biết có thể mua một cái mang về hay không…
Cô đi xuống lầu, Trần Mao Tú đã đến rồi, trêи bàn được bày biện cháo gạo, bánh quẩy và sữa đậu nành.
Dương Thiệu Hủy: “…”
Trần Mao Tú cười mời cô đến, “Tiến sĩ Dương mau ăn sáng đi.”
Dương Thiệu Hủy lúng túng nói, “Đã bảo đừng gọi tôi là tiến sĩ rồi mà…” Cô quấn tóc lên ngồi xuống ăn cháo, phát hiện vị rất ngon, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trần Mao Tú nhìn ra được, “Tôi tự mình nấu đấy, cô ăn nhiều một chút.”
Cuối cùng Dương Thiệu Hủy ăn hai bát lận, nên không thể nhét thêm được bánh quẩy và bánh trứng nữa, thế là Trần Mao Tú đánh phải bỏ vào túi mang theo lên đường.Bánh trứng
Bởi vì muốn tới hồ nước nên Trần Mao Tú cố ý sửa chữa lại chiếc xe Jeep trong nhà, Dương Thiệu Hủy đến gần xe mới phát hiện ghế lái phụ có một người đang ngồi.
Thẩm Thụ Bảo đang mặc đồ lao động, xuống xe gật đầu với cô, “Xin chào, tôi là bạn của Cẩu Mao.”
Vẻ mặt Dương Thiệu Hủy đầy khó hiểu: “Cẩu Mao là ai?”
Trần Mao Tú rất mắc cỡ: “Là tôi… Đây là bạn tôi, hôm qua tôi từng nhắc đến với cô đấy, là người học hành siêu giỏi, thi đậu đại học được cả thôn đốt pháo ăn mừng á.”
Dương Thiệu Hủy có ấn tượng rất sâu, liếc nhìn qua Thẩm Thụ Bảo, nhưng hoàn toàn không nhìn ra thuộc tính “học hành siêu giỏi” của đối phương gắn ở chỗ nào, cô ngồi ra ghế sau hỏi, “Anh ta cũng đi cùng à?”
Trần Mao Tú cười giải thích: “Thụ Bảo muốn thử lắp ráp động cơ ở bên hồ.”
Dương Thiệu Hủy: “…” Đây là đâu và tôi là ai? Dân quê bây giờ có nhiều thú vui thời thượng thế rồi sao?
Câu hỏi này cô đương nhiên không thể không biết xấu hổ nói ra miệng được, bởi vì hai người Thụ Bảo và Trần Mao Tú trông rất nghiêm túc, trêи đường đi bệnh nghề nghiệp của Thẩm Thụ Bảo lại phát tác, ngồi đánh gia hộp số và động cơ trong lẫn ngoài nước, lúc nhận ra mới phát hiện mình hơi nhiều lời, cố ý quay đầu xin lỗi Dương Thiệu Hủy, còn hỏi thêm: “Tiến sĩ Dương bây giờ đang nghiên cứu cái gì?”
Dương Thiệu Hủy mặc dù không biết nửa tí gì về xe hơi nhưng nghe thử cũng khá thú vị, đối phương khách sáo như vậy khiến cho cô cũng nghiêm túc theo, “Tôi đang là nghiên cứu sinh môi trường.”
Trần Mao Tú tiếp lời: “Nghe là biết lợi hại rồi.”
Dương Thiệu Hủy khoát tay, khiêm tốn nói, “Không có gì đáng nói đâu… Nghiên cứu này cũng không tốt lắm, ngân sách hạng mục khá eo hẹp, tiền kiếm được lại ít, ngày nào cũng làm việc quần quật không có thời gian nghỉ ngơi.”
Dứt lời, Dương Thiệu Hủy hơi dừng lại, vỗ gáy tự giễu: “Các anh xem kìa, tôi lại nhịn không được mà oán trách rồi.”
Trần Mao Tú ngồi lái xe bên cạnh quay đầu nhìn cô cười nói, “Vậy lần này ra ngoài chơi, thả lỏng tinh thần đi.”
Bởi vì dừng chân ở bên hồ, nên nhiệt độ buổi sáng không cao lắm, gió hồ mát mẻ lướt qua khuôn mặt mỗi người, trêи bãi ghềnh có vài người trẻ tuổi đang chơi đua xe karting, Thẩm Thụ Bảo thì lấy dụng cụ trêи xe Trần Mao Tú xuống chuẩn bị trang bị lại động cơ, Dương Thiệu Hủy lấy mấy cái cốc và ống nghiệm mà Trần Mao Tú nhìn không hiểu đi tới bên hồ nước.Đua xe karting
“Múc nước về làm thí nghiệm hả?” Trần Mao Tú đứng bên cạnh Dương Thiệu Hủy che gió cho cô.
Dương Thiệu Hủy nghĩ có giải thích đối phương cũng không hiểu nên lời ít ý nhiều “Ừ” một tiếng, cô cũng không phải kiểu người khó gần, cười nói: “Ông chủ, có ai nói với anh là anh rất tốt chưa?”
Trần Mao Tú: “Bọn tôi làm ngành dịch vụ mà, khách hàng là Thượng Đế.”
Dương Thiệu Hủy nhịn không được khẽ bật cười, ngay cả khi Trần Mao Tú không hề nói câu gì hài hước cả.
Thẩm Thụ Bảo tìm được người cho mình thử động cơ, nhưng hiệu quả vẫn không được tốt lắm. Lúc anh quay lại, Dương Thiệu Hủy vẫn chưa thu xếp xong, Cẩu Mao đứng một bên ném thia lia*.
* Ném thia lia là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trêи mặt nước. Mục đích của trò chơi là để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống nước.
“Mày nảy được bao nhiêu lần?” Thẩm Thụ Bảo hỏi.
Trần Mao Tú: “Tối đa tám cái.”
Thẩm Thụ Bảo bỏ đống động cơ thất bại của mình xuống bên cạnh, xắn tay áo lên to mồm bảo: “Nhìn anh mày nảy mười lăm lần mà học hỏi này.”
Trần Mao Tú: “…”
Dương Thiệu Hủy ngồi một bên nhìn hai gã đàn ông chơi, cảm thấy họ thật ngây ngơ, nhưng nhìn lâu lại có chút hâm mộ.
“Tiến sĩ Dương muốn chơi thử không?” Trần Mao Tú cầm một viên sỏi lên rồi làm mẫu động tác, “Ném như vậy này.”
Dương Thiệu Hủy muốn từ chối, nhưng đối phương đã nhanh bước nhét sỏi vào tay cô, vì vậy cô đành phải đứng lên, bắt chước động tác của hai người, thử ném một cái.
Kết quả không biết có phải là may mắn hay không, viên đá đầu tiên nhảy tận bốn lần.
Trần Mao Tú “òa” một tiếng, vỗ tay nói: “Không hổ là tiến sĩ mà, thật sự là thiên tài, quá thông minh.”
Dương Thiệu Hủy được khen như vậy thì rất lúng túng, cơ mà cô thật sự đã cảm nhận được chút ít niềm vui, tự mình tìm mấy viên đá ném thử. Mấy lần tiếp theo đều nhảy được trêи sáu lần, tối đa là mười ba lần, Thẩm Thụ Bảo thấy thế cũng chạy qua xem cô ném.
“Đây đúng là thiên phú của người có IQ cao.” Thẩm Thụ Bảo đưa ra tổng kết cuối cùng, khinh bỉ nhìn Trần Mao Tú, “Quả nhiên mày ngu thật.”
Trần Mao Tú đá chân anh: “Còn đỡ hơn cái người nhanh hói đầu như mày.”
Thẩm Thụ Bảo cúi đầu xuống: “Bây giờ tóc tao còn dày lắm, chưa hói được đâu.”
Dương Thiệu Hủy hé miệng cười hỏi, “Ngày nghỉ mà anh Thẩm còn làm nghiên cứu, tính tăng ca sao?”
“Tính cái đếch.” Thẩm Thụ Bảo chửi thề một câu, “Tôi đang làm việc ở thủ đô, vì miếng ăn nên mới mệt nhoài như vậy thôi.”
Trần Mao Tú: “Cho dù có việc làm ổn định rồi, nhưng trong cái thời buổi công nghiệp hóa này mà không cố gắng là bị đào thải ngay.”
Thẩm Thụ Bảo nở một nụ cười dưới tia nắng, “Cũng không phải vì yêu thích hay ước ao