“Trên thế giới này, ngươi mà đệ tin tưởng nhất là Như Tuyết tỷ. Không đệ phải gọi là Đông Phương tỷ mới đúng.” Trương Vệ dùng ánh mắt nghiêm nghị mà nói tiếp. “Trước đây không đổi và mai sau cũng không hề đổi thay.”
Đông Phương Nghi nghe được câu trả lời đấy, theo lẽ thường nàng sẽ mỉm cười. Nhưng lúc này nàng lại nghiêm túc đến lạ, ánh mắt đó có một chút gì đó buồn phiền. Gương mặt của nàng khi lạnh lùng cũng không hề mất đi nét đẹp vốn có. Nàng không nhìn Trương Vệ nữa mà xoay đầu đi hướng khác. Đặt tầm nhìn ở một nơi vô định.
Thái độ của nàng khiến những người đang có mặt ở trong đình viện nhất thời lo lắng và hồi hộp. Đến nỗi tiếng lồng ngực đánh như nào cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Trương Vệ lần đầu chứng kiến Đông Phương Nghi có cảm xúc đó với lời nói của mình, thì nhất thời không quen.
Khoảng cách của hai người rất gần với nhau. Trương Vệ có thể nhìn rất rõ đường nét biểu cảm trên gương mặt của nàng. Chàng cũng phần nào hiểu ra, có lẽ nữ nhân trước mặt mình đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Chàng không muốn nói thêm điều gì làm phiền đến nàng thì đành lặng im mà chờ đợi.
Một lác sau, Đông Phương Nghi quay lại. Ngẩng đầu lên đối diện với Trương Vệ. Nàng dùng ánh mắt chứa chan tình cảm mà nhìn chàng và nói:
“Đệ phải chết.”
“Gì!!” Kim Mã hoảng hốt.
Ở khoảng cách gần, Trương Vệ đã có thể cảm nhận được hết tất cả tình cảm từ trong ánh mắt của Đông Phương Nghi dành cho mình. Khi nghe đến điều đó chàng không hề bộc lộ ra bất kỳ xúc cảm nào, vì chàng đã tin tưởng người con gái trước mặt mình. Nếu nàng đã khó khăn nói ra điều đó, chứng tỏ nàng đã rất khổ sở vì quyết định này.
Tình cảm gần mười năm ở cạnh nhau, không quá ít mà cũng không quá nhiều. Nhưng như thế cũng là quá đủ để chàng có thể hiểu được tâm tư tình cảm của Đông Phương Nghi giành cho mình. Vấn đề này ắt hẳn là sinh tử. Chàng cười đáp:
“Nếu như đó là cách duy nhất, thì đệ đã sẵn sàng.”
Kim Mã nhìn thấy hai người ở đằng kia, cứ nói mãi không vào trọng tâm. Thì vô cùng sốt ruột, không nhịn được mà hối thúc:
“Thật ra ngươi muốn Trương Vệ chết để làm gì?”
Trước câu nói vô tâm đó của Kim Mã. Địa Linh vốn tính nóng nảy liền bay đến gần dùng bàn tay của mình tát nó một cái thật mạnh. Hằng học nói:
“Ngươi… ngươi… ta nói con ngựa nhà người đấy. Đây là vấn đề lớn sinh tử chỉ cách nhau một bước chân. Huống chi chủ nhân của ta, thật sự…
Đông Phương Nghi liền lớn giọng quát Địa Linh thật lớn, kèm gương mặt đầy vẻ khó chịu:
“Địa Linh…”
“Muội.. xin lỗi…” Địa Linh nhận được nhắc nhở thì bẻn lẻn lui lại. Vì Đông Phương Nghi quả thật đang rất nóng giận khiến nó cũng phải sợ.
Sau đó Đông Phương Nghi cũng chậm rãi thu tay khỏi lồng ngực Trương Vệ. Bàn tay vừa rời đi, nơi đó liền lành lặn như chưa từng có điều gì đã từng xảy đến. Đây là khả năng của một dược sư cấp cao, có thể dùng năng lực đặng xem xét cơ thể của bệnh nhân.
Đông Phương Nghi ngẩng đầu nhìn Trương Vệ (Lùn quá cũng là cái tội.) Nàng dùng ánh mắt của mình nhìn biểu cảm trên mặt chàng. Để quyết định xem có nên nói ra hay không.
Về phần Trương Vệ mặc dù chàng vẫn còn mông lung về việc bản thân phải chết. Nhưng Đông Phương Nghi đã nói ra ắt hẳn là chuyện không phải để đùa giỡn. Chết sớm hay muộn cũng là chết, Trương Vệ cũng không màng đến chuyện đó. Chết thôi mà. Cứ nghĩ nó như một giấc ngủ đông dài thì sẽ không có gì phải sợ hãi nữa.
Cho nên chàng trưng ra vẻ mặt bình thản. Chấp nhận những điều sẽ xảy đến với mình. Bắt gặp ánh mắt và gương mặt đó Đông Phương Nghi biết bản thân nên phải làm gì. Nàng liền cười khẽ. Nụ cười ấy chất chứa một chút lo lắng một chút buồn bã. Mà nói:
“Được rồi, ta sẽ nói cho đệ biết thứ đang bên trong tim đệ thật ra là gì.” Nàng xoay lưng lại về phía Trương Vệ rồi đưa tầm nhìn về rừng anh đào